Nội dung

Tháng tư đến mang theo một chút hơi lạnh yếu ớt của trời xuân, mang theo cả những cơn mưa rào gọi hè tới. Thời tiết nắng mưa thất thường, cũng giống như những người trẻ tuổi vậy. Một chút hối hả, một chút say mê, một chút hờ hững,... Kể từ cái ngày anh lựa chọn bước ra khỏi cuộc đời em, chúng mình đã lạc nhịp giữa một bản nhạc xô bồ của cuộc sống.

Anh chọn một ngã rẽ để tìm cho riêng mình một lối đi, còn em, em vẫn tiếp tục bước một mình trên con đường của em, của những dại khờ tình yêu. Vậy là chúng ta trở thành những người xa lạ, một người lạ đã từng quen.

Trong cuộc đời mỗi con người, chúng ta sẽ gặp rất nhiều người và lãng quên rất nhiều người. Em tin đó là sự sắp xếp tuyệt vời của duyên số, giữa một thế giới hơn bảy tỉ người này, trong một khoảnh khắc nào đó, họ đến bên cạnh ta, cùng trò chuyện với ta, làm bạn với ta, có những người lại nắm tay ta đi chung một đoạn đường, cùng ta nghe chung một bản nhạc,... Họ là những người giúp hoàn thiện hơn cuốn nhật kí cuộc đời của mỗi chúng ta, dù họ là ai thì họ cũng giúp cuộc sống của chúng ta không tẻ nhạt, một màu. Thế nhưng, cuộc sống xoay vần, thời gian thay đổi, con người có đến thì sẽ có đi. Có những người ta chỉ được phép nhớ đến mà không được phép yêu, những người chỉ lẳng lặng sống ở trong tim ta mà ta chẳng thể nói ra. Và anh là một người như thế...

Giữa dòng đời tấp nập, như một sự tình cờ của số phận, chúng ta đến bên nhau, nắm tay nhau đi chung một đoạn đường với tất cả những nhớ nhung, quan tâm, yêu thương, chở che nhau,... cùng nhau trả qua những cảm xúc , những thăng hoa trong tình yêu, thế rồi chúng ta cũng lại vội vàng rời xa nhau. Mình đã từng hạnh phúc, nhưng là một thứ hạnh phúc lưng chừng.

Có khi nào giữa những bộn bề cuộc sống anh nhớ một chút về em không

Một tình yêu dang dở, một kết thúc nửa vời nhưng làm em tê dại đến nhường nào, em yếu đuối không dám đối diện với sự thật rằng ta đã mất nhau, em giam mình trong những kỉ niệm, em lạc lõng, cô đơn và yếu ớt ôm lấy hình ảnh anh, mặc dù nó làm trái tim em đau nhưng em lại vẫn ngốc nghếch không chịu buông. Có lẽ vì hạnh phúc đang tắc đường nên đến muộn, bởi vậy em vẫn cứ hi vọng, cứ chờ anh...

Tuổi trẻ là nông nổi, là bồng bột, yêu đến hết mình và đau cũng đau đến tột cùng. Những nỗi đau đó, giúp em hoàn thiện hơn những kí ức về anh, tất cả kỉ niệm dù vui hay buồn cũng đều giúp cuộc sống của em không đơn điệu. Tuổi trẻ là miền kí ức tươi đẹp, chẳng thế mà người ta mới nói: "Tuổi trẻ giống như một cơn mưa rào, cho dù bị cảm lạnh, vẫn muốn quay lại để được ướt thêm một lần nữa ".

Một buổi chiều tháng tư, một mình bước trên con đường trong thành phố ồn ã, lắng nghe một bản nhạc buồn, nỗi nhớ anh đong đầy và e tự hỏi: Có khi nào anh chợt nhớ tới em không?

Thủy Thủy -

Nguồn thông tin được HOCHOIMOINGAY.com sưu tầm từ Internet

Có thể bạn quan tâm
Cùng chuyên mục

Đi xe SH mới là đẳng cấp

"Trên thế giới chẳng còn nước nào quan tâm đến xe hai bánh, nó chỉ được coi là phương tiện 'thể thao nguy hiểm'. Ở ta vẫn quan trọng hóa vấn đề, rằng nó thể hiện đẳng cấp của người đi, thật...

Xem thêm  

10 status ấn tượng trong tuần trên Facebook

'Già rồi hãy sống và làm những điều mình yêu thích, đơn giản vì mình không còn nhiều thời gian', Kỳ Duyên viết. Status số 1 "Người đàn ông mang đến hoa hồng chỉ để vui chứ không nên quá coi trọng....

Xem thêm