Chị là chủ một quán cà phê phong cách tĩnh lặng, nghệ sĩ. Tôi vẫn thường hay ra đó ngồi, khi cùng bạn bè ăn trưa, lúc một mình đọc sách, viết lách. Tôi thích ban công tầng một có nhiều lá vàng, chị để cho lá “vô tư rụng” trên lối đi, chiều đến mới lui cui gom dọn. Lá vàng rơi không thành rác mà ươm một sắc màu làm dịu lòng người.
Chị mở quán bốn năm rồi. Không gian nhỏ, chủ yếu là khách quen, đến mức khách lâu ngày cũng trở thành bạn bè của nhau. Buổi tối quán có chương trình hát với nhau, cô chủ quán trở thành người dẫn chương trình. Chị bảo đó cũng là dịp chị gặp được bạn bè, quán như một điểm hẹn. Đêm nào trời mưa, tôi hay thấy chị ngồi ở góc bàn chỗ khung cửa sổ nhìn mông lung vào màn mưa. Ánh mắt không đợi chờ gì. Tôi chỉ thấy nó thăm thẳm. Bờ vai nghiêng buông hờ mái tóc bên khung cửa trở nên nhỏ bé và cô đơn.
Bẵng đi một thời gian tôi bận nhiều việc không ghé quán, khi trở lại thấy quán đã đóng cửa dán bảng sang quán gấp. Hỏi thăm bạn bè từng là khách quen mới biết chị chuyển sang bán quần áo trên mạng, chuẩn bị sinh em bé rồi. Tôi thấy có một khoảng hẫng trong lòng nhưng không ngạc nhiên. Phụ nữ tuổi chị, quanh tôi nếu không may mắn trong hôn nhân hay tìm được người chia sẻ tâm đầu ý hợp cuối cùng rồi cũng chọn cách sinh con một mình.
Người đời đã cảm thông theo cách một số phận không có lựa chọn khác. Phụ nữ bước qua tuổi 30 nỗi khao khát có được một đứa trẻ có lẽ đã lớn hơn nỗi sợ miệng đời. Chị cũng vậy. Tôi không biết chị đã có bao nhiêu lần yêu bao nhiêu lần đổ vỡ trong cuộc đời, để phải lựa chọn con đường sau cùng không một người phụ nữ nào muốn thế: làm mẹ đơn thân.
Tôi vẫn dõi theo chị trên facebook. Những dòng trạng thái của cô gái lãng mạn ngày trước biến mất, thay vào đó là những chia sẻ tâm sự cùng con từ khi nó còn trong bụng mẹ. Tôi cảm nhận được sự hân hoan chờ đợi và một ngọn nguồn hạnh phúc lan tỏa trong từng sẻ chia của chị. 9 tháng 10 ngày đơn độc cưu mang một hình hài, tôi không biết có những buổi chiều nào chị lại ngồi một mình bên khung cửa nhìn thăm thẳm ra màn mưa như ngày trước hay không?
Nhưng nếu có, đó cũng sẽ là khoảnh khắc đôi mắt chị nhìn thấy điều gì ở phía trước đang chờ đợi, chứ không còn mông lung như màn mưa giăng trắng mà không biết ngày mai, ngày kia trời lại đổ mưa không để quán lại vắng tiếng hát cung đàn và chị lại một mình chờ mong những điều không đến.
Bây giờ thì chị rạng rỡ.
Kể từ khi quen biết chị, chưa lúc nào tôi thấy chị rạng rỡ như lúc này. Đôi mắt lấp lánh hạnh phúc và nụ cười đầy sức sống luôn nở trên môi trong mỗi bức ảnh chị chụp với bé Ấu - con gái chị. Mái tóc dài được cắt ngắn cho những ngày chị ở cữ, nhìn chị thôi liêu trai u buồn mà đầy năng lượng từng ngày. Chị mua áo đôi cho mẹ và bé. Bức hình nào cũng khuyết một người đàn ông nhưng nụ cười của chị không vì thế mà thôi rạng rỡ. Không biết tự lúc nào, facebook của chị và những bức ảnh hai mẹ con trở thành nơi thu hút và chờ đợi của nhiều người.
Những niềm vui nho nhỏ cùng những hình ảnh tươi tắn rạng ngời của hai mẹ con khiến tôi cảm thấy vui lây. Người ta nói tình yêu là thứ không thể giấu được. Với chị, đó chẳng phải là tình yêu đôi lứa mà là tình yêu dành cho con, ấm áp và nâng niu hơn gấp nhiều lần. Nhìn cách chị chăm bẵm bé Ấu và vui cùng con, tôi hiểu chị đã tìm được một tình yêu lớn của đời mình. Như siêu mẫu Xuân Lan từng nói với tôi rằng, nếu tình yêu lứa đôi hạnh phúc một thì tình mẫu tử phải gấp 99 lần.
Chị đang được nuôi dưỡng cảm xúc bằng 99 lần yêu thương đó, nên luồng hạnh phúc tỏa ra từ trái tim chị quá lớn, đến mức chị nói với tôi rằng, giá như không để phí hoài thanh xuân chờ đợi một mối tình có thể đi với nhau đến đầu bạc răng long mà chọn cách sinh bé Ấu sớm hơn, có lẽ chị đã được hạnh phúc thêm từ rất nhiều năm tháng trước.
Những người phụ nữ bên cạnh tôi thật bản lĩnh. Dám sống và dám lựa chọn. Không phải họ không đau khổ hay bất an khi quyết định làm mẹ đơn thân, nhưng nếu không như vậy, cuối con đường có hạnh phúc nào chờ? Tôi nhớ hoài hình ảnh bạn tôi, một đêm nằm khóc ngổn ngang khi biết chồng phản bội, thì đứa con gái nhỏ rụt rè vào lau nước mắt, sợ làm mẹ buồn đã lí nhí hỏi: “Sao mẹ khóc, con không ngoan sao mà mẹ khóc? Mẹ nín đi con thương mẹ lắm!”.
Chỉ có vậy thôi mà bạn tôi đã đứng lên, vượt qua nỗi đau của mình. Ly hôn rồi ôm con về nhà ngoại. Đứa trẻ ấy như một liều thuốc thần vực bạn dậy sau cú ngã hôn nhân. Từng đêm ôm con vào lòng, bạn bảo có thể sống được khi thiếu một người gọi là chồng nhưng không thể thiếu con.
Chuyện đã cách đây hai năm rồi. Giờ bạn vẫn ở vậy nuôi con dù nhiều người đàn ông cũng ngấp nghé ngỏ lời thương. Hai năm lặng lẽ đau đớn nhưng cũng ngần ấy thời gian bạn nhận diện và đối mặt với nỗi đau của mình. Bạn mỗi lúc một rực rỡ hơn, ăn mặc đúng phong cách, biết chăm sóc bản thân, cân bằng cuộc sống nên nhìn bạn đúng nghĩa là gái một con trông mòn con mắt. Dù nhiều lúc bạn bảo không tránh khỏi cảm giác chông chênh mỗi khi nhìn thấy gia đình người ta có đủ ba ngọn nến.
Kỳ lạ. Những bà mẹ đơn thân quanh tôi rất cô đơn nhưng luôn rực rỡ. Có chồng hay không có chồng, cuối cùng thì cũng đi về chung một con đường sau tất cả những rạn vỡ. Có bao nhiêu người phụ nữ hạnh phúc thật sự trong cuộc đời này, tôi không biết. Nhưng chắc chắn số người phụ nữ đau khổ, chịu đựng sẽ lớn hơn gấp nhiều lần. Họ cô đơn và họ rực rỡ. Họ mất mát và họ xinh đẹp. Họ chịu đựng và họ mỉm cười.
Tôi không chắc rằng họ có hối tiếc không khi đã lựa chọn con đường một mình đi với cuộc đời, nhưng tôi đã rất nhiều lần nghe những người phụ nữ làm mẹ đơn thân bảo nhau rằng, sao phải đau khổ vì đàn ông khi cuộc đời này là của mình và hạnh phúc do mình lựa chọn. Có thể trái với quan điểm truyền thống nhưng tôi thật nể và cũng thật thương họ - những người phụ nữ bản lĩnh, cô đơn rực rỡ trong lựa chọn của chính mình mà có nói gì đi nữa, thì đó cũng là một lựa chọn sau cùng…
beforeAfter('.before-after');Nguồn thông tin được HOCHOIMOINGAY.com sưu tầm từ Internet