Thế giới của cô ấy cũng vẫn là thế giới anh đang sống, cô ấy có thể vẫn gặp những người như anh gặp, ăn những món anh có thể là giống anh, nhưng cô ấy không còn yêu anh giống như anh yêu cô ấy nữa đâu....
Người ấy đi rồi, anh còn ngóng trông làm gì?
Thế giới của cô ấy cũng vẫn là thế giới anh đang sống, cô ấy có thể vẫn gặp những người như anh gặp, ăn những món anh có thể là giống anh, nhưng cô ấy không còn yêu anh giống như anh yêu cô ấy nữa....
Cái ngày biết tin sẽ phải chia tay, anh chỉ có duy nhất một nỗi xót xa, bàng hoàng...thực sự cảm giác mất mát còn chưa kịp lên tiếng, hóa ra, nó đến vào những năm tháng sau này.
Bản năng mạnh mẽ của một người đàn ông làm anh cứng cỏi, buộc mình không thể yếu đuối, chỉ có khi ở một mình, nỗi nhớ mới gào thét trong anh. Anh biết, mình sai nhiều lắm trong cuộc tình này, không mang lại cho cô ấy hạnh phúc nên cũng để cô ấy đi. Không biết, ở bên thành phố đó, cô ấy còn nhớ gì về anh nữa không?
Cô ấy thay đổi, yêu một người mới, cô ấy có vẻ hạnh phúc, anh cũng không dám hỏi, dường như anh hèn nhát để mất người yêu như thế. Để rồi đau khổ, dằn vặt...Nhưng anh cũng không chạy đi tìm cô ấy, vì đơn giản anh cũng muốn cô ấy quên anh đi, để cô ấy sống cuộc đời mà cô ấy mong muốn.
Hạnh phúc thực ra chẳng dễ như hồi nhỏ anh tưởng tượng, rằng anh sẽ có một cuộc sống bình lặng, một ngôi nhà nhỏ, những đứa con đáng yêu và một người phụ nữ tuyệt vời...Nghĩ về một mong ước để phấn đấu, cố gắng vun đắp, những tưởng người con gái ấy cũng hài lòng với cuộc sống anh ước mong, nhưng không...cô ấy cần nhiều hơn thế.
Tâm an thì sống mới vui vẻ, anh thấy hài lòng với chữ "đủ", không cần chữ "dư", giờ anh mới biết, không phải ai cũng giống như mình. Hồi nhỏ gia đình anh không hạnh phúc, dù cho tiền bạc không thiếu thốn nhưng ba mẹ đều không có thời gian cho anh, cho nhau...Hạnh phúc ấy đã không bền.
Vì vậy khi lớn lên, anh muốn là người dung hòa hạnh phúc nhất có thể, để rồi người con gái anh nhất mực yêu thương xa rời anh, bất ngờ như ngày cô ấy đến.
Đã ba năm qua đi, anh vẫn chưa thể yêu người khác. Anh vẫn đang kiếm tìm điều gì anh cũng không rõ, nhiều lúc chỉ mong quên đi cô ấy. Quên đi hết những kỉ niệm đã có, để những ngày gió về, lòng anh bớt thê lương. Để có thể toàn tâm toàn ý với người khác, để cho mẹ anh cuối đời được an lòng vì đứa con trai này.
Hóa ra, hạnh phúc không dễ dàng, cũng không bình dị, có được hạnh phúc là phải đi một chặng đường dài, có thể anh sẽ không hạn phúc trong tình yêu mà sẽ hạnh phúc với thứ khác. Anh mong rằng đời không bạc với anh, xa cô ấy rồi sẽ không phải là kết thúc, năm tháng xưa cũ chắc anh sẽ ghi nhớ tới cuối đời.
Thôi thì dù sao cũng đã đau, cô ấy là phận gái, ước mong là điều bình thường, có lẽ anh không mang cho cô ấy hạnh phúc thì sẽ có một người khác. Họ chỉ là đi cùng nhau một đoạn đường.
chia tay là hết, là cánh cửa cũ khép lại, là quá khứ ngủ yên...
Và cô cũng ấy quên anh rồi....
Vũ Hoài Băng -
Nguồn thông tin được HOCHOIMOINGAY.com sưu tầm từ Internet