Có một số người, bản thân không thể nhớ đến, bởi vì nhớ đến sẽ đau. Cho nên chỉ có thể chọn cách quên đi, nhưng thực chất lại không thể quên, chỉ là bản thân giả vờ quên. Có điều, khi bản thân rút hết can đảm quyết định tiến đến ở bên cạnh họ, lúc này chỉ có thể ôm hận mà hoài niệm người ta.
Mọi người vẫn thường nói lúc bản thân có thể bất chợt nhắc về một nổi đau trong quá khứ thì khi ấy nổi đau đó so với bản thân đã không còn quá sâu đậm nữa rồi. Kỳ thật như vậy cũng không đúng. Giống như khi bất chợt giữa biển người mênh mông bắt gặp một hình bóng quen thuộc, thế nhưng lại không hề quen thuộc. Sau nhiều tháng ngày thay đổi, người nọ đã sớm không còn là người từng cùng mình sớm ngày quấn quít. Thực chất rất muốn chạy lại hỏi xem có còn nhớ mình không, hoặc chí ít chỉ muốn lướt ngang qua nhằm thu hút một ánh mắt. Đáng tiếc, bản thân chỉ có thể buồn bã đứng nhìn từ xa, bởi vì người nọ đã sớm không thuộc về mình nữa rồi.
Tình yêu không có kiên nhẫn, nó đến rồi đi không một tiếng báo trước. Cuộc sống thực tế so với phim ảnh sách truyện khác rất nhiều, không có hạnh phúc toàn màu hồng, cũng không có những hi sinh phi thực tế. Đến với nhau có thể vì những lí do rất đơn giản, cũng có thể vì những lí do đơn giản đó mà rời xa nhau. Tôi không hiểu vì sao cậu ấy lại rời đi. Chỉ là, tôi không phải cô bé lọ lem, tôi không nhận được sự giúp đỡ của những con người quốc sắc tiên hương, cũng không có những bộ quần áo cùng vẻ ngoài lộng lẫy để níu chân cậu ấy, những kỉ niệm tươi đẹp mà tôi lưu giữ cũng không sáng bóng bằng chiếc giày thuỷ tinh được cho không kia. Tôi không có bản lĩnh bám theo bóng lưng ấy, cũng không mặt dày đến mức có thể cầu xin cậu ta ở lại, không thể mở miệng cầu cậu ta yêu tôi. Cậu ta căn bản không biết, tôi luôn là một kẻ bần cùng, duy chỉ có trái tim là tài phú. Nhưng trái tim tài phú thì sao? Dù tôi có dạt dào tình cảm thế nào, đối với cậu ta, tôi luôn ở thế bị vứt bỏ.
Rất nhiều lần tôi muốn mình biến thành một chiếc compa. Tâm luôn ổn định - chân luôn dịch chuyển. Vì chỉ có như vậy, những mộng tưởng tôi vạch ra mới có cơ hội mãn nhãn vẹn tròn. Kỳ thật tôi chưa từng nghĩ đến việc quên một người lại khó như vậy. Đại khái thì trí nhớ là một loại phương tiện dày vò. Khi bản thân muốn quên, ký ức lại ghim chặt trong tim bắt buộc nhớ. Khi bản thân muốn nhớ, hồi ức lại trôi tuột đi đến một chút cũng không còn. Cuối cùng để lại cho ta một mảng trống rỗng không hồi kết. Thực ra, tôi không nhớ cậu ấy! Là những kỉ niệm trong tôi nhớ cậu ấy!
Thì ra, so với việc lãng quên một người, những ký ức của mình với người ta còn đáng sợ hơn.
Chau Hoang -
Nguồn thông tin được HOCHOIMOINGAY.com sưu tầm từ Internet