chia tay anh, em như một kẻ điên, thất tình ừ thì thất tình, thật thê thảm! Đó là những ngày em thật khó vượt qua, em còn liều mình khi nghĩ đến cái chết để đỡ khỏi thương tâm, và còn để cho anh hối hận, anh đau lòng vì em. Nhưng bản thân em cũng tự nhận thức được, đó là điều thật ngu ngốc, khi em chết đi sẽ chẳng ai vui mừng cũng chẳng làm thế giới đổi thay, chỉ làm gia đình người thân bạn bè em buồn đau và cả làm anh day dứt. Từ đó, em chẳng còn hay cười như trước, chẳng còn hồn nhiên như ngày ấy, chẳng còn hát vang lời yêu, em trở nên vô hồn, em như cái xác không hồn. Cứ thế, sống những ngày thiếu anh, thời gian chậm chạp trôi....
Em vẫn hay một mình đến những lối cũ ta thường đi, vẫn hay đến lớp học của anh nhìn trộm anh, vẫn đi phía sau anh. Em muốn xem xem, anh sống tốt không khi không có em, có tập hút thuốc khi không có em, có uống bia nhậu nhẹt khi không có em. Thật nực cười là anh vẫn sống, rất tốt! Anh chẳng giống những chàng trai đa tình tìm đến thuốc lá, tìm đến những quán bar sau khi thất tình. Mà anh chỉ lặng lặng ngồi ở góc cafe cóc, anh vẫn lãnh đạm như ngày nào, vẫn cười ấm áp, vẫn ổn mọi thứ với anh đều vẫn ổn. Là em tự mình đa tình rồi!
Anh biết không? Em rất mệt, thật rất mệt. Có đôi khi em nghĩ rằng mặc kệ thứ gọi là sĩ diện em mặt dày chạy đến ngay bên cạnh anh, nắm tay anh ôm anh và bỏ mặc mọi hiểu lầm bỏ mặc tất cả điên cuồng muốn anh quay lại với em, điên cuồng mong tình yêu của anh. Em chẳng thể làm được gì ngoài khóc lóc, chẳng làm được gì ngoài hành hạ bản thân. Yêu anh, em hoàn toàn thất bại, hoàn toàn cạn kiệt hao mòn trí lực. Em phải làm gì đây, anh trả lời em đi. Em điên mất...
Nửa năm, em như người bước từ địa ngục về, nửa năm với em như cả nửa đời người. Thế mà em vẫn như cũ, chưa hề quên anh, chung tình thật khổ. Em tập uống rượu, tập hút thuốc, thứ chất lỏng sóng sánh khi đầu lưỡi chạm vào một mùi vị cay xè làm người ta chỉ muốn nhổ ra ngay tức thì nhưng khi nuốt vào lại khiến người ta choáng váng say mê điên đảo. Lúc đó, em mới mất đi tỉnh táo, lúc đó em sẽ chẳng còn nhớ em là ai, anh là ai, ai là em mà ai là anh. Em sẽ chẳng còn khóc khi đêm về, sẽ chẳng nhớ anh khi ngủ sẽ chẳng biết đau lòng là gì. Nhưng ông trời thật biết cách trêu người, để em gặp anh lúc em say, lúc em điên rồ, em vô thức kéo tay anh, nhưng anh chỉ hờ hững xem em như người dưng, anh gạt tay em quay mặt bước đi. Anh thật tàn nhẫn, chẳng lẽ em vô hình trong lòng anh đến thế? Chẳng lẽ khi không còn yêu thì cay đắng thế?
Từ hôm đó, em đã dặn lòng sẽ quên anh, em sẽ không ngu ngốc nữa. Em tự làm đẹp bản thân, em có rất nhiều bạn trai, em cũng vẫn cười nhưng chỉ là nụ cười nhếch môi, em vẫn có bạn trai nhưng là người qua đường. Vì em chẳng còn tin tình yêu nữa, em sẽ không ngây thơ như ngày ấy nữa. Yêu ư? Chuyệnnực cười nhất em đã từng trải qua. Gặp được anh, yêu anh chính là điều hối hận nhất trong cuộc đời em.
Thời gian cứ trôi, em cảm thấy chán chường với những mối tình qua đường. Em cũng chẳng còn nhớ đến anh nhiều như ngày ấy, rõ ràng là đã quên anh. Em cứ tưởng rằng những ngày đau buồn nhất cuộc đời em từ đó đã hết, nhưng khi nghe tin anh chẳng còn trên đời này, em như bị sét đánh ngang người, vết thương ở lồng ngực như vỡ òa ra, thì ra em chưa hề quên anh, một giây cũng chưa hề quên. Anh cứ thế mà đi, anh còn tàn nhẫn hơn lúc hất tay em, anh căm thù em đến thế ư? Anh hành hạ en đến phút cuối cùng mới được ư?, khi còn sống anh dày vò em đến khi chết cũng muốn em điên anh mới chịu ư? Nếu đó là điều anh muốn thì anh thực hiện được rồi. Em chẳng thể khóc nổi, ngay cả tiếng nức nở cũng không còn sức. Rõ ràng là ngày đó anh vẫn sống rất tốt, sao đùng đùng một cái đã một mình bước đi. Chia tay anh em vẫn còn có thể nhìn anh thầm lặng, chạy theo anh trầm lặng, còn bây giờ anh đi rồi, ai trảlại em nước mắt ại trả lại em anh của em đây??!!
Em vẫn chờ anh trước cửa nhà, em tin anh sẽ chẳng bỏ em đi. Em ngồi đợi anh, bầu trời thật đen tối, khi ấy em nghĩ, nếu tới sáng anh không về, em sẽ đi. Có điều đến trời sáng, anh vẫn không về. Em lại nghĩ, đợi hết mưa anh không về, em sẽ đi. Có điều lại hết mưa anh vẫn chưa về. Em châm một điếu thuốc, lại nghĩ, đây là hạn cuối cùng, nếu hết điếu thuốc này anh không về, em sẽ đi. Có điều một điếu lại một điếu, cho đến khi hết cả bao, anh vẫn không về. Có phải thật nực cười hay không?... Em vẫn ngồi ở đó đợi anh, đợi mãi. Em phát hiện em hoàn toàn không có cái gọi là giới hạn, vẫn cứ yêu anh, thương anh, biết anh sẽ chẳng về nhưng em vẫn đợi.
Cảm giác này còn đau khổ khi chúng mình chia tay, chia tay anh em vẫn có thể thấy anh, em vẫn còn thấy anh, còn bây giờ em chỉ còn có thể thấy anh trong nỗi nhớ, thấy anh trong nuối tiếc. Cảm giác khóc mà không khóc nổi, thở mà không thở nổi, muốn phát tiết cũng không biết phát tiết bằng cách nào, muốnchết nhưng lại không thể chết. Trái tim em còn thống khổ gấp vạn lần ngày ta chia tay. Ngày đó em vẫn có thể khóc, vẫn có thể điên vẫn có thể thấy anh. Bây giờ, em chỉ sợ ngay cả thở em cũng không còn đủ sức.
Bây giờ em mới nhận ra chia tay anh, vẫn không phải điều đau khổ nhất, đau khổ nhất là lúc em chẳng bao giờ được thấy anh, được nhìn anh, được nghe anh nói, thấy anh cười. Có phải kẻ chung tình luôn là kẻ khổ?
Rồi sau này em cũng sẽ có cuộc sống riêng sẽ có người chồng yêu em, và những đứa trẻ kháu khỉnh. Em vẫn sẽ sống thật hạnh phúc, vì em biết anh đang cầu nguyện cho em. Em sẽ hẹn anh vào kiếp sau, em sẽ lại gặp anh, sẽ yêu anh, vì tình yêu của em đã ăn sâu vào xương tủy...
Nhím Bù Xù -
Nguồn thông tin được HOCHOIMOINGAY.com sưu tầm từ Internet