Dù có yêu nhau thế nào, thì đường chia hai ngả, em vẫn phải bước tiếp. Em cứ ngỡ tình yêu chúng mình bất diệt lắm, cứ ngỡ sẽ như bao cô gái ủy mị khác, vì yêu mà đau, mà không buông bỏ được. Nhưng không, ngoài kia tiếng cười nói vẫn ồn ào, tiếng xe cộ vẫn náo nhiệt, mặt trời mọc rồi lại lặn, xuân sang, hè tới, thu về rồi đông qua. Cuộc sống có lúc nào không tiếp diễn, có lúc nào là đứng hình dù chỉ một giây lát.
Xa anh, em mệt mỏi trong những ngày dài chỉ mình em thổn thức. Xa anh, con tim em như trôi về phía Bắc cực chìm trong tảng băng lạnh không tan. Và xa anh, nỗi nhớ về anh cứ khiến cảm xúc em quằn quại từng ngày tìm cách thoát ra.
Anh biết không? Em tự thấy yêu thương là những gì sần sùi và xấu xí, là tưởng ngọt mà hóa đắng, là tưởng ngày dài sẽ bình yên mà hóa dữ dội đánh gục tâm hồn non trẻ mộng mơ nơi em. Và trong lạc lối tình yêu, em cứ sống ảo vọng, cứ với tới những đám mây hồng kéo chúng phủ quanh mình để đắm say yêu anh. Cho đến khi anh vội vã đi, vội vã rời cuộc tình chưa đủ cánh bay xa, thì em chới với, chênh vênh và gục ngã...
Người ta nói, một người đàn ông khóc vì một người con gái mà anh ta yêu, thì người đàn ông đó đã trưởng thành. Ngược lại, người con gái sau chia tay mà không còn khóc vì người đàn ông cô ấy yêu, thì người con gái ấy đã trưởng thành. Phải chăng, giọt nước mắt em còn rơi vì anh, thì có lẽ nào đúng là em chưa trưởng thành? Em cứ hoang hoải tìm bóng anh làm gì khi mà anh đã cố chấp bước ra cuộc đời em.
Dù có yêu nhau thế nào, thì đường chia hai ngả, em vẫn phải bước tiếp. Em cứ ngỡ tình yêu chúng mình bất diệt lắm, cứ ngỡ sẽ như bao cô gái ủy mị khác, vì yêu mà đau, mà không buông bỏ được. Nhưng không, ngoài kia tiếng cười nói vẫn ồn ào, tiếng xe cộ vẫn náo nhiệt, mặt trời mọc rồi lại lặn, xuân sang, hè tới, thu về rồi đông qua. Cuộc sống có lúc nào không tiếp diễn, có lúc nào là đứng hình dù chỉ một giây lát.
Em lại lao vào bận rộn, lao vào guồng quay công việc cùng những bộn bề theo đuổi đam mê. Như được tạt gáo nước lạnh, em chợt tỉnh giấc say, tự mình hiểu rằng không anh, em vẫn thế, vẫn có thể cười vui với chúng bạn, vẫn có những ước mơ cần được viết tiếp, và vẫn từng ngày đem đam mê của mình đốt cháy khát vọng mà thực hiện hoài bão tuổi trẻ. Rồi em bỗng thấy mình vụt trở nên mạnh mẽ, bỗng hiểu ra một sự thật đơn giản rằng, bấy lâu em đã quá ngu ngốc và cố chấp cho mối tình không mắm muối. Em đã để lãng phí tuổi trẻ vào việc vùi mình trong khoảng lặng tối tăm.
Bởi vì, chính lúc này, em nhận ra sau chia tay anh, em vẫn còn có đam mê.
Quỳnh Mèng -
Nguồn thông tin được HOCHOIMOINGAY.com sưu tầm từ Internet