Có những ngày... tệ lắm! Là mất mát, là chia ly, là tội lỗi, là muộn phiền giăng lối, là trong lòng không yên lắm nỗi, cảm giác như cả thế giới đang chống lại mình; ngước lên trời hỏi: "Bộ ông hết thương con rồi hả?". Ta gọi đó là những ngày tồi tệ nhất trong đời.
Có những ngày... tệ lắm! Là mất mát, là chia ly, là tội lỗi, là muộn phiền giăng lối, là trong lòng không yên lắm nỗi, cảm giác như cả thế giới đang chống lại mình; ngước lên trời hỏi: "Bộ ông hết thương con rồi hả?". Ta gọi đó là những ngày tồi tệ nhất trong đời.
Một ngày tồi tệ, nằm dài trên giường, chẳng ai ngó ngàng gì tới, mệt mỏi, không muốn làm gì cả, cứ thế nằm lặng lẽ, không ăn, không nói, mơ màng ngủ rồi tỉnh, một ngày còn sống mà như đã chết. Phí thật!
Một ngày tồi tệ khác, cố tìm cho mình một lý do để mỉm cười nhưng không có, vô cảm và bất cần. Đi đâu đó mà như người mộng du, vô hướng và vô định, lọt thỏm giữa đám đông, nhạt nhòa. Vô vị thật!
Một ngày tồi tệ hơn, thất tình chăng? Màn hình máy tính đang bật phim hài, mà nước mắt vô thức chảy ròng, trời kéo mây đen rồi mưa dầm cả ngày. Lạnh! Mắt sưng húp, chẳng dám đi đâu. Đau khổ quá, tan nát hết rồi!
Rồi ngày tồi tệ nhất, người thân mất? Khóc lên khóc xuống, đau buồn tột độ, rên la đến im lặng ngồi thừ ra một chỗ, nước mắt cạn kiệt... Vậy đó, đã đủ tồi tệ chưa?
Nhưng nếu hôm qua đã là một ngày tồi tệ như vậy rồi, thì hôm nay cũng nên mỉm cười một cái để chào tạm biệt nó đi chứ! Vui vẻ lên vì cái ngày tồi tệ ấy đã qua rồi. Hôm nay nhất định phải thật vui, hoặc ít ra là không còn buồn, hay tối thiểu là đã đỡ buồn đi một chút.
Kiểu như tìm ra niềm vui trong nỗi buồn ý! Ví như ngực nhỏ thì nằm sấp thoải mái, không phải mang vác nặng nề; như lỡ trời mưa mà quên mang ô thì được dịp tắm mưa một trận đã đời, buông xõa hết mọi bực dọc hằng ngày; hay như đời sinh viên mà có rớt môn thì học lại cho nắm vững kiến thức chứ có gì đâu.
Vậy đó, đơn giản lắm! Mình còn trẻ mà, có gì mà không thể vượt qua chứ, nên tranh thủ đi, vượt qua cái này rồi còn vượt qua nhiều cái khác nữa. Chỉ sợ ngày mai còn tệ hơn cả cái ngày tồi tệ nhất mà mình từng ghi nhận. Bởi vậy, hôm nay mà cứ nằm lì ra đau khổ, không chịu vực dậy, lỡ ngày mai nó gián thêm một cú nữa thì đúng thê thảm, biết làm sao.
Nên mỗi sáng thức dậy, cứ hét lên như một cách động viên mình: "Cố lên!", rồi bắt đầu sống cho thật tốt đi nhé, đừng chỉ biết tồn tại nữa! Còn có điện thoại với máy tính lên đọc những dòng này là cuộc đời mình chưa tồi tệ lắm đâu. Chuyện tồi tệ nào rồi cũng qua hết, nên buồn một chút cho đời thêm gia vị rồi thôi.
Mưa -
Nguồn thông tin được HOCHOIMOINGAY.com sưu tầm từ Internet