Hóa ra, tình cảm có lớn thế nào đi chăng nữa. Chỉ cần đủ nhẫn tâm là có thể vứt bỏ tất cả. Rồi sẽ có lúc bàn tay ấy không còn nắm lấy tay em nữa mà thay vào đó là một cô gái khác, bờ vai ấy em cũng chẳng thể dựa vào, hơi ấm của anh em chẳng biết tìm đâu.. Em chẳng muốn nghĩ thêm điều gì nữa, chết tiệt thật. Em nhớ anh, nhớ đến từng nhịp thở cũng đau đớn đến xé lòng.. Nhưng không thương anh, em thương ai đây? Em hông giữ được trái tim anh, nhưng sao cũng chẳng bảo nổi con tim mình, thôi nhớ về anh, thôi bận tâm và lo lắng cho anh..
Em đã chẳng nhớ nổi mình chia tay nhau lần này là lần thứ bao nhiêu, có lẽ em đã sai lầm khi cho rằng bản thân mình rất quan trọng với anh, nên dù em có ương bướng khó chiều đi chăng nữa anh cũng chẳng xa em đâu. Có khi nào lần này là kết thúc, là chấm dứt, là mặc kệ nhau đi chẳng cần bận tâm điều gì nữa như lời anh nói không? Thật sự anh và em, chúng ta có thể không là gì của nhau sau ngần ấy thời gian ở bên nhau, sau ngần ấy lần giận hờn cãi vã, sau ngần ấy sự cố gắng và sẻ chia, sau ngần ấy yêu thương, chẳng lẽ đến thấu hiểu nhau cũng không còn sao?
Chẳng phải anh bảo muốn bên cạnh em lâu thật lâu, muốn yêu thương em thật nhiều hơn những gì anh có thể sao? Vậy tại sao anh lại quay đi dễ dàng như vậy chứ? Có những lúc em hờn ghen, giận dỗi anh vẫn luôn dỗ dành, làm trò ngốc ngếch chỉ để em vui. Nói cho em nghe anh thương em và sợ mất đi em thế nào, nói rằng em quan trọng với anh, rằng chỉ cần có em mọi giông bão cuộc đời anh đều có thể vượt qua lúc có anh bên cạnh em đã thấy an yên biết bao nhiêu và nghĩ nếu như anh có thương em ít đi thì em sẽ thương nhiều thêm một chút để đủ cho cả hai.
Em yêu anh nhiều như vậy đấy.
Vậy mà, anh nói thương em, nhớ em rồi anh quay đi không khác gì một người dưng.
Em đã tự an ủi mình rằng anh sẽ chẳng bỏ đi đâu lâu, chẳng bỏ mặc em một mình đâu
Nhưng, em sai rồi.
Hóa ra, tình cảm có lớn thế nào đi chăng nữa. Chỉ cần đủ nhẫn tâm là có thể vứt bỏ tất cả. Rồi sẽ có lúc bàn tay ấy không còn nắm lấy tay em nữa mà thay vào đó là một cô gái khác, bờ vai ấy em cũng chẳng thể dựa vào, hơi ấm của anh em chẳng biết tìm đâu.. Em chẳng muốn nghĩ thêm điều gì nữa, chết tiệt thật. Em nhớ anh, nhớ đến từng nhịp thở cũng đau đớn đến xé lòng..
Nhưng không thương anh, em thương ai đây?
Em hông giữ được trái tim anh, nhưng sao cũng chẳng bảo nổi con tim mình, thôi nhớ về anh, thôi bận tâm và lo lắng cho anh..
Anh.. em không ổn, không ổn một chút nào hết. Em chẳng mạnh mẽ như em nghĩ được đâu anh à, càng không muốn phải giả tạo cảm xúc của mình khi khôngcó anh bên cạnh. Em ngã rồi, anh sẽ đỡ em lên chứ..?
Gouté -
Nguồn thông tin được HOCHOIMOINGAY.com sưu tầm từ Internet