Tôi sai lắm, sai lắm khi để em yêu tôi một cách đau đớn đến vậy. Sai lắm khi dùng một cái đám cưới để khiến em từ bỏ và chấm dứt sự mệt mỏi của chính tôi. Tôi sai quá, càng đi càng sai, nhưng lại chẳng thể dừng chân được. Cũng chẳng biết phải bắt đầu từ đâu, bắt đầu như thế nào. Càng ngày cuộc đời càng bị đẩy đi xa, càng trở nên tăm tối và bức bí... Và tôi lại càng nhớ đến em...
Tôi nhớ em...
Có những cơn nhớ, chỉ là im lặng. Rút điếu thuốc ngồi hút trong bóng tối, những kỉ niệm về em giày vò tôi trong đêm lạnh. Nhớ nụ hôn đầu môi, nhớ ánh mắt thẹn thùng, nhớ bàn tay bé nhỏ lặng lẽ ôm lấy tôi, nhớ giọng nói thì thầm em chỉ yêu mình anh, nhớ cả giọt nước mắt em lau vội, nhớ em, tôi nhớ em đến da diết...
Ngày ấy mình bên nhau, yêu thương ấy là thật, hạnh phúc ấy là thật. Tôi chẳng nhớ đã yêu em từng nào vậy mà đang tâm bước đi cùng một người con gái khác. Bỏ em ở lại với bao cay đắng trên đời. Tôi sai rồi. Nhìn nước mắt em rơi, nghe tiếng nấc nghẹn ngào lòng em, tôi biết mình sai. Tôi biết em xứng đáng có một người tốt hơn. Tôi biết em xứng đáng được trân trọng.
Tôi biết em yêu tôi. Tôi biết tôi yêu em. Nhưng tình yêu của tôi lại chẳng đủ để vun đắp lên một hạnh phúc vẹn toàn cho em. Cái thứ nghiệt ngã của dòng đời đẩy tôi đi, đi xa em mãi, xa người có lẽ là người yêu tôi nhất trên đời này. Tôi chẳng xứng với em, chẳng xứng với tình yêu của em, chẳng xứng với hi sinh của em. Thứ mà phải rất lâu sau khi mất em tôi mới hiểu được, còn ngày ấy, bao nước mắt của em cũng chẳng khiến tôi bận tâm bằng nụ cười của một người mới lạ...
Tôi sai lắm, bởi vì tôi biết tôi sai, nên tôi chỉ dám cầu xin được nhìn thấy em. Sự giày vò trong tôi trở nên ích kỷ nên tự tôi cho phép mình được hỏi thăm em. Vô tình lại giày vò em, không cho em quên tôi...
Tôi sai lắm, sai lắm khi để em yêu tôi một cách đau đớn đến vậy. Sai lắm khi dùng một cái đám cưới để khiến em từ bỏ và chấm dứt sự mệt mỏi của chính tôi. Tôi sai quá, càng đi càng sai, nhưng lại chẳng thể dừng chân được. Cũng chẳng biết phải bắt đầu từ đâu, bắt đầu như thế nào. Càng ngày cuộc đời càng bị đẩy đi xa, càng trở nên tăm tối và bức bí... Và tôi lại càng nhớ đến em.
Tôi nhớ nụ cười của em khi em làm sai, khi em muốn nịnh nọt tôi. Tôi nhớ khuôn mặt hạnh phúc của em khi được tôi chiều chuộng, khi được tặng quà, khi được nghe lời yêu thương. Tôi nhớ cả sự đau xót của em khi tôi ốm, tôi mệt. Nhớ vòng ôm của em, nhớ nụ hôn, nhớ trách móc, nhớ hờn ghen, nhớ vụng dại... Và cả đời cũng chẳng thể nào quên được giọt nước mắt của em...
Em yêu tôi, yêu nhiều lắm. Yêu bằng cái ngốc nghếch vô hình của chính em. Yêu bằng niềm tin của người con gái. Yêu bằng lí trí của một kẻ si tình. Em yêu tôi, có lẽ yêu hơn chính em. Tôi biết, bởi em luôn giành thời gian, giành mọi quan tâm và yêu thương của em cho tôi. Em thà chịu khổ, thà thiệt thòi với chúng bạn nhưng nhất quyết không để tôi phải vất vả, không để tôi phải mất mặt.
Em thà ốm, thà mệt rồi tự đi mua thuốc vẫn hơn bắt tôi phải mò ra đường vào đêm hôm mưa gió mua thuốc cho em. Em thà vứt bỏ công việc dang dở để chạy đi mua đồ ăn cho tôi còn hơn là để tôi phải đói, phải chờ. Em thà yêu tôi nhiều một chút, thà chịu đau nhưng nhất quyết không san sẻ tôi với ai. Tình yêu của em, vĩ đại mà ích kỷ, đáng yêu mà cũng chẳng ít đáng thương. Đắm đuối với mình tôi, để rồi một ngày tôi bỏ em đi, em bơ vơ không nơi bấu víu.
Tôi yêu em, nhưng giây phút tôi quay đi với người con gái khác. Níu kéo của em chỉ làm tôi mệt mỏi. Nước mắt em chỉ khiến tôi thấy phiền. Ngày em biết tôi có người khác, em chỉ khóc nghẹn mà mà im lặng bước đi. Em đi và không quay lại thật, chẳng còn nhắn tin quan tâm, chẳng còn mè nheo đòi nghe giọng tôi. Em xóa luôn cả Facebook, Zalo. Tất cả chìm vào màu đen tuyệt vọng. Tôi chới với theo cái màu đen đáng sợ ấy. Lại chẳng dám hỏi thăm, chẳng dám gọi tên em...
Tôi thật ích kỷ, thật xấu xa phải không em. Tôi yêu em theo cái cách ích kỷ của riêng mình. Giờ cũng ngồi đây hối hận theo cách của riêng mình. Sẽ có cả tỷ người chửi tôi, tôi biết. Sẽ có cả vạn người nói rằng em xứng đáng được một người tốt hơn tôi, rằng là may mắn khi chúng ta chia tay... Đúng vậy, em xứng đáng có được điều đó. Và tôi chúc em sẽ thật hạnh phúc về sau, tôi thật mong sẽ có một người tốt yêu thương em, hàn gắn mọi vết thương trong em. Cầu chúc, em sẽ chẳng còn gặp lại kẻ xấu nào như tôi...
Và xin lỗi em, lời xin lỗi chẳng thể nói trước mặt em lần nào...
Huyền Vui -
Nguồn thông tin được HOCHOIMOINGAY.com sưu tầm từ Internet