Tôi thật đáng thương. Tôi đã mất cả kỳ nghỉ cuối tuần để xót xa cho chiếc màn hình tuyệt đẹp đó. Mọi thứ tôi nhìn đều mờ ảo. Đôi mắt tôi căng ra. Tôi không thể chịu thêm được nữa. Tôi đã quay về sớm vào chiều chủ nhật và chạy thẳng tới cửa hàng Apple. Tôi lao vào, lập tức đổi chiếc MacBook bình thường, lao ra ngoài với một chiếc Retina khác. Khi về nhà, tôi cảm thấy sợ khi mở hộp chiếc máy ra. Tôi ấn nút khởi động, để nó khôi phục lại từ dịch vụ Time Capsule,và log in. Tôi mở Terminal, và chạy những dòng lệnh để kiểm tra loại màn hình của tôi. Đó là màn hình do Samsung sản xuất.
Tôi gần nhảy cẫng lên ghế. Tôi cảm thấy ngây ngất. Tôi đã trúng quả lớn. Tôi cảm thấy thương những người dùng khác khi tôi đăng tin rằng tôi đã có được một chiếc trang bị màn hình Samsung. Nhưng rốt cuộc tôi vẫn thấy hạnh phúc. Tôi kể với mọi người về chiếc máy của tôi. Tôi yêu nó. Nó làm tất cả những gì tôi cần. Nó trông thật tuyệt vời. Màn hình quả thực có một không hai. Màn hình đó thậm chí vượt xa chiếc laptop tốt nhất mà tôi từng sở hữu. Apple hoàn toàn có được tôi. Đó là tháng đẹp nhất trong đời tôi.
Và rồi tôi nhận ra rằng có một đốm trắng trên màn hình. Mọi người gọi nó là "mura" (theo tiếng Nhật có nghĩa là "không giống xung quanh" - tạm dịch là điểm chết), và nó làm tôi phát điên. Nó cứ đứng đấy một cách hồn nhiên. Nó cản trở công việc của tôi, và trên một thiết bị mà được tôn vinh "màn hình phá vỡ mọi kỹ thuật thiết kế" và "màn hình có chất lượng tốt nhất mà Apple từng sản xuất", đó là điều không thể chấp nhận được, phải không các bạn?
Tôi đã không còn được phép trả lại máy, nhưng tôi đã mua dịch vụ chăm sóc Apple Care. Tôi cảm thấy vẫn an toàn. Tôi đã đặt hẹn với cửa hàng Apple, miễn cưỡng đem "niềm tự vào và vui thú" của tôi đi kiểm tra. Tôi giải thích vấn đề cho kỹ thuật viên Genius, và tình cờ thay, vẫn là người mà trước đây tôi đã gặp khi tôi mang chiếc Retina MacBook đầu tiên tới. Tôi đã chỉ cho anh ấy điểm chết.
"Tôi chẳng thấy gì cả", anh ta khẳng định như vậy. Chắc chắn rằng anh ta đang bông đùa. Tôi chỉ lại một lần nữa cho anh ta thấy. Và đó là lúc anh ta nói với tôi những điều hết sức vớ vẩn. "Ông thấy đấy," anh ta hét lên, "tất cả màn hình đều khác nhau."
Đúng, và chiếc của tôi bị lỗi. Tôi đã mất 10 phút tiếp theo cố gắng mọi cách để thuyết phục anh ta, nhưng rồi kết quả tôi nhận được là hành động nhún vai của anh ta. Anh ấy thậm chí còn nói rằng vấn đề lưu ảnh trên chiếc Retina trước là do mắt của tôi chứ không phải lỗi màn hình. Tôi thậm chí chấp nhận sự thật phũ phàng tôi sẽ không được đổi chiếc laptop mới.
"Vậy anh không định giúp tôi sao?" Tôi hỏi anh ta.
"Tôi thấy không thoải mái khi phải đổi cho ông một chiếc mới." Anh ta trả lời như trêu tôi.
Tôi cảm thấy mặt tôi tím đỏ vì tức giận. "Vậy thì tại sao tôi phải trả thêm tiền cho dịch vụ chăm sóc Apple Care?"
"Ồ, chúng ta đã thực hiện việc đổi 2 chiếc máy, phải không nhỉ?"
Tôi chẳng biết phải nói lại sao. Tôi đã trả cả núi tiền cho dịch vụ chăm sóc, và tôi kỳ vọng được đối xử lại tương tự. Tôi biết là không đáng kể gì, nhưng công ty nhỏ bé của tôi đã đưa cho Apple gần $20,000 trong vòng 2 tháng qua, và tôi cảm thấy tôi xứng đáng hơn những gì mà tôi đang nhận được. Tôi rất bực mình nhưng tôi cảm thấy tổn thương nhiều hơn. Tôi không thể tin rằng lựa chọn duy nhất của tôi là chấp nhận và đi tiếp. Tôi không chắc tôi đã ngồi ở đó 30 giây hay 30 phút, nhưng cuối cùng tôi nhét chiếc MacBook vào túi, cay đắng nói "Cảm ơn rất nhiều!" và lê bước ra khỏi cửa hàng.
Dịch vụ của Apple rất tốt
Đó là 3 ngày trước đây. Từ đó tới nay, tôi đã có thời gian để tập trung tư tưởng, hạ áp đôi chút. Tôi đã giận giữ, nhưng tôi không phải là không biết suy nghĩ. Tôi vẫn tận hưởng chiếc MacBook, và tôi vẫn nghĩ tôi đang sở hữu chiếc laptop tốt nhất từ trước tới nay. Tuy nhiên tôi không vui vì cách Apple xử lý vẫn đề. Chúng ta đều biết đây là công nghệ mới và có tính cách mạng. Chúng ta đều hiểu sẽ có những vấn đề xảy ra. Nhưng chúng ta chỉ muốn chúng ta được đối xử như những con người.
Tôi không đòi hỏi nhiều. Tôi chỉ cần chiếc laptops tốt nhất mà tôi từng sở hữu thực sự là một chiếc laptop tốt nhất. Tôi chỉ cần được đối xử như một khách hàng mong muốn được tiếp tục là khách hàng. Tôi chỉ cần Apple giữ lời cam kết của mình. Nếu Dell có thể làm được, chắc chắn Apple làm được.
Steve sẽ làm được.
Cập nhật: Bạn đã thắng, Apple ơi.
Trong tuần trước, tôi đã học được một vài thứ. Thứ nhất, không cần biết bạn làm gì, nói gì, sẽ có người trên internet sẽ ghét bạn, một số tung hô bạn, và đại đa số sẽ gọi bạn là kẻ khó tính, thằng đần độn không hiểu lẽ đời. Thứ hai, kẻ khó tính, thằng đần độn không hiểu lẽ đời sẽ có được điều mà mình muốn.
Apple đã tới gặp tôi và sửa chiếc laptop của tôi. Sau khi đọc là thư của tôi, một người tên Zainab đến từ Corporate Executive Relations (Ban Quản lý Quan hệ của hãng) của Apple đã gọi cho tôi. Zainab nhiệt tình một cách khó tin. Cô ấy đã cho tôi nói chuyện với một số kỹ sư của Apple – và họ đồng ý rằng hỏng hóc mà tôi gặp phải hoàn toàn nằm trong bảo hành – rồi sau đó đặt hẹn với tôi để tiến hành thay thế màn hình cho chiếc Retina MBP. Một ngày sau, tôi nhận được chiếc laptop của mình với màn hình mới, không một tì vết (màn hình Samsung). Màu sắc tuyệt đỉnh.
Liệu tôi có thể tin Apple không? Tất nhiên là không-–không thể bằng tôi tin tưởng Google, Microsoft, Dell, Samsung hay bất cứ hãng công nghệ khổng lồ nào. Tôi có thể khẳng định rằng nếu tôi tạo sức ép đủ lớn, Apple sẽ chăm sóc bạn. Tất nhiên vẫn còn rất nhiều vấn đề mà MacBook Pro Retina cần giải quyết. Tôi biết lợi nhuận là thiết yếu, nhưng bán những chiếc màn hình dưới chuẩn hy vọng rằng đa số khách hàng không để ý là gây tội.
Nhưng cuối cùng, tôi thấy hài lòng. Tôi nhận được những gì mà tôi đã trả, và tôi chắc rằng nếu tôi cần, Apple sẽ lại giúp tôi. Đây là chiếc MacBook đầu tiên của tôi, nhưng nó sẽ không phải là chiếc cuối cùng.
Nguồn thông tin được HOCHOIMOINGAY.com sưu tầm từ Internet