Em đã từng nghĩ sẽ không bao giờ muốn gặp lại anh hoặc nếu có gặp nhau em sẽ xem như là không quen biết, sẽ lướt vội qua nhau như hai người xa lạ, sẽ không vấn vương hay luyến tiếc bất cứ điều gì về anh nữa, vì trái tim người con gái mỏng manh lắm, em sợ nếu bản thân mình buông lơi một chút thôi em sẽ không kiềm chế được bản thân mình chạy ùa về phía anh như vô thức. Em không muốn bản thân phải yếu đuối trước mặt anh, trước mặt người đã từng rời bỏ em.
chia tay rồi, em như cũng trở thành người khác, ít cười, ít nói, thờ ơ với tất cả mọi thứ xung quanh. Dường như chẳng có thứ gì có thể xâm phạm vào trái tim em được nữa. Em là đứa con gái mạnh mẽ nhưng cũng chính vì quá mạnh mẽ nên khi vấp ngã em thấy thật đau, đau đến mức em chỉ muốn trốn đi thật xa để không có ai biết em là ai, để không ai có thể làm tổn thương trái tim này nữa.
Sau một mối tình, em tự nhận ra bản thân mình đã dần trơ lì với cảm xúc. tình yêu tan vỡ em gọi là vết xước, nhưng cái vết xước này thật sự quá dài và quá sâu, nó khiến em không thể mở lòng mình ra với một người nào khác. Em sợ tất cả những người đến sau sẽ trở thành thay thế, dù họ đến với em đều thật lòng. Em sợ niềm tin trao đi rồi sẽ nhận lại được gì? Sẽ là tình yêu hay một vết xước khác. Em sợ!
Đối với em, tình cảm là thứ thiêng liêng nhưng đồng thời cũng là thứ đáng sợ nhất. Nếu như hạnh phúc trọn vẹn và cái kết của mối tình là một cuộc hôn nhân thì đó là đều tuyệt vời nhất nhưng nếu không được như thế thì cái hậu quả của mối tình đó chính là những giọt nước mắt, những tổn thương và một trái tim mang nhiều tổn thương khó mà lành lại được. Ai từng yêu say đắm sẽ hiểu được trái tim là thứ rất khó điều khiển. Nói với lòng là không nhớ thì lại càng nhớ thêm, không buồn nhưng nỗi đau vẫn luôn âm ỉ trong vô thức. Vô tình đi qua một nơi mà hai đứa đã từng hẹn hò thì trái tim lại mách bảo rằng nơi ấy từng là kỹ niệm của chúng ta.
Em muốn quên nhưng nào có thể quên được, khi trái tim này nó chẳng chịu nghe lời, những thứ thuộc về anh vẫn cứ luôn hiện hữu trong em. Dù cho trái tim em thật sự rất đau, nhưng em vẫn không cách nào có thể xóa hết những thứ thuộc về anh ra khỏi trí nhớ em được. Lý trí không thắng nổi con tim- em tin câu nói đó đúng, ít nhất là đối với em.
Em bây giờ chỉ mong đừng ai chạm đến trái tim em nữa, vì em không đủ dũng khí để đón nhận thêm một vết xước nào khác. Chỉ mình anh thôi đã là quá đủ với em rồi, hãy để nỗi đau ấy được ngủ quên vào quên lãng . Cho em được cất hết ký ức vào một góc nào đó trong trái tim, để khi vết xước kia lành rồi, hình ảnh của anh cũng dần phai nhạt, em lại là em của ngày hôm qua ấy.
Luc Binh -
Nguồn thông tin được HOCHOIMOINGAY.com sưu tầm từ Internet