Một buổi chiều vàng, nắng nhẹ rơi trên những chiếc lá ngã bóng dài trên con đường quen thuộc, em đã đi qua không biết bao nhiêu lần, lặng lẽ ngắm nhìn dòng người qua lại, bất giác em lại nhớ về anh, vễ những hồi ước tươi đẹp mà khi nhìn lại chỉ như mới hôm qua. Rất mới, rất vẹn nguyên, cảm giác như một giấc mộng, chỉ là giấc mộng quá dài và nó khiến em lạc vào giấc mơ ấy quá lâu để rồi..muốn tự mình bước ra cũng không cách nào bước ra khỏi giấc mơ đó được. Bởi lẽ nó đã từng rất đẹp và yên bình.
Anh à, em không cũng không biết người ta cần bao nhiêu mạnh mẽ để có thể vượt qua nổi đau, nỗi buồn và cả những mất mát trong quá khứ? Riêng em, em cần rất nhiều mà có khi là không thể quên được, vì chính anh là người đã từng tồn tại, đã từng làm em cười,cũng lấy đi không ít những giọt nước mắt mặn chát trên khóe mi, thời gian mình yêu nhau chẳng là gì so những cặp tình nhân khác trên thế gian,ba năm quả thật không nhiều nhưng chí ít thì nó vẫn từng tồn tại, mà một khi đã tồn tại thì sẽ sẽ rất khó để quên đi.
Em không phải là người quámạnh mẽ, cũng không là phải người có thể quên đi một thứ gì đó dễ dàng.Đối với em, mỗi thứ đều rất đáng quý, nhất là những thứ thuộc về anh, em luôn muốn ôm giữ tất cả những gì còn sót lại đem cất giữ vào một góc của riêng em. Dù với anh nó chẳng quan trọng, không hề đáng giá. Anh có thể phủi đi hết mọi thứ hoặc giả anh xem như nó chưa từng xuất hiện. chia tay rồi, anh vội vàng nắm lấy một bàn tay khác, em cũng chẳng phải là một đứa con gái cố chấp trong tình cảm . Chia tay rồi! Ừ, thì chia tay, em sẽ dùng thời gian rảnh của mình để đọc sách, học đàn..yêu thương bản thân mình hơn, vì em đã quên mất chính mình quá lâu rồi.
Nếu như một ngày nọ em gặp lại anh,em có thể sẽ cười rất tươi,sẽ xem anh như một người lạ từng quen biết. Anh cũng đừng bất ngờ khi em lại có thể bình tĩnh như thế, vì em muốn tự bao bọc lấy mình để không phải bị tổn thương, không phải bị đau buồn bởi bất cứ một thứ gì khác nữa. Với em một lần đã là quá đủ để cảm nhận một nổi đau. Chưa là gì, từng là gì, sẽ là gì...em không bận tâm đến. Chỉ muốn giấu bản thân thật kỹ sau cái lớp vỏ cứng rắn ấy,rồi khi ngồi một mình nghe một bản nhạc quen thuộc em sẽ có thể khóc, sẽ để nước mắt ấy tự chảy xuống một cách tự nhiên...rồi sẽ tự an ủi mình rằng mọi thứ rồi sẽ qua thôi.
Một năm, hai năm, ba năm hay dài hơn...em không chắc mình sẽ quên được anh như anh đã từng làm đối với em, nhưng em sẽ là em mà anh từng quen biết, cô bé nói nhiều, nhát gan nhưng lại thích hay mạnh miệng. Có những câu phát biểu ngẫu nhiên, vô duyên rồi khiến tất cả bật cười..em cũng sẽ cười.Nụ cười rất thật anh ạ, em sẽ nhẹ nhàng quên đi hết mọi thứ, em vẫn luôn ngày ngày tự nói với bản thân mọi thứ vẫn bình thường và em sẽ làm được. Dù cho thời gian đầu có thể em sẽ phải cố gắng rất nhiều và sẽ phải rất nhiều lần hơn nữa.
Quên nhau thôi anh nhé, Đừng thấy áy náy vì em... Nếu như một ngày có gặp lại nhau,em chỉ muốn nói với anh rằng: Đừng lo cho em, vì em ổn anh ạ!
Luc Binh -
Nguồn thông tin được HOCHOIMOINGAY.com sưu tầm từ Internet