* Có thể bạn thích xem:
- Người thương anh ở đâu?
- Tại sao người đó vẫn mãi chẳng phải là em?
- Còn lại gì khi yêu thương chân thành bị chối bỏ
Tôi quen em trong một buổi tối tĩnh lặng.... và cuộc sống thì một màu đen ảm đạm...
Đến với nhau một cách êm ái nhẹ nhàng, và chưa một lần em nói yêu tôi...
Em kéo tôi ra khỏi cái vỏ lạnh lẽo mà tôi tạo dựng lên, cho tôi cảm nhận được cuộc sống thật sự, tình yêu thật sự là như thế nào, dù biết đối với em, tôi chỉ là một người bạn như bao thằng bạn bình thường của em.
Cuộc sống thật khó khăn phải không em? Tôi đã yêu và đã sống như một kẻ vô hồn trước khi em đến. Cuộc sống gây ra nhiều thứ biến tôi không còn thật sự là mình, vô tư, hồn nhiên, vui vẻ.... và với em, cũng không ngoại lệ... Đến với người ta yêu thương một cách chân thành để rồi nhận được sự phũ phàng không trân trọng.
Em có nét hồn nhiên vô tư, cái mà em cố giấu trong đôi mắt em. Để nó không chống lại vẻ ngoài lạnh lùng, vô cảm mà em đang cố gắng tạo dựng. Em trải đời cũng nhiều, và nhiều thứ em biết hơn tôi. Em luôn tự cho mình đúng, tự cho mình hơn người ở cái cách suy nghĩ. Đúng là thế, nhưng em đâu biết tôi đang giấu em, một con người đã trải qua những đau khổ nhất, những khó khăn nhất. Để chỉ cần một câu nói hay cái nhìn, tôi biết được người ta đang như thế nào. Và chưa bao giờ tôi sai.... mãi cho đến bây giờ....
Em cũng như tôi, xăm trổ để quên đi một nỗi đau vô tận, hút thuốc để cảm nhận sâu hơn tiềm thức của cuộc sống, cũng vật lộn với cái xã hội muôn màu muôn vẻ để tồn tại. Nhưng em lại có suy nghĩ và cách sống mà tôi chỉ im lặng đứng nhìn nó xảy ra, nuốt nước mắt vào trong khi tim thì cứ nhói lên nhức nhối. Chỉ vì tôi không là gì của em, và cũng không có gì cho em ngoài tình cảm...
Đối mặt với món nợ mà em lo cho lo gia đình, em tạo ra nhiều mối quan hệ với nhiều thằng đàn ông khác nhau. Cho họ thứ họ cần, cho họ cái cảm giác như đang được em yêu, để em có thể lo được cho gia đình và bản thân em bằng những món tiền em xoay xở được. Là thằng đàn ông, nhìn người mình yêu nhắn tin ngọt ngào với một ai đó, cười nói vui vẻ với ai đó, mặc những bộ cánh thướt tha đi tiếp ai đó, thử hỏi ai không giận, không đau, không xót... Nhưng tôi lại chấp nhận nó chỉ để được bên em...
Tôi bắt đầu nỗ lực đi làm kiếm tiền giúp em giải quyết những món nợ đó, giúp em sống thấy thoải mái hơn một chút... Hi sinh bản thân, chịu đựng tất cả trong đau đớn để khi về, cười nói vui vẻ với em. Nụ cười em là thứ tôi muốn thấy mỗi ngày, khi vui, khi buồn, hay khi tuyệt vọng nhất. Nhưng nụ cười ngọt ngào em dành cho tôi, em cũng đang trao cho những người khác... Bù lại, em chăm sóc cho tôi từng tí một, cho tôi được bên em mỗi ngày, ôm em trong tay mỗi tối, nhưng em chỉ quan tâm những thứ bên ngoài mà vô tình quên quan tâm cảm xúc của tôi...
Tôi biết em thương tôi, nhưng vì cuộc sống mà khiến em phải có những mối quan hệ đó. Tôi thông cảm và cho em lời khuyên về họ, những người tốt hay kẻ xấu. Nhưng em lại không nghe tôi, vẫn cứng đầu như cái cách em đã từng. Để rồi cứ đêm đến, tôi lo lắng sao em chưa về, và để một lần, nỗi lo của tôi đã giúp em thoát khỏi một kẻ biến thái trắng trợn lúc em say, nhưng em không biết, và tôi cũng không muốn em biết.
Em kể với tôi mối tình đầu của em, nó là một nỗi đau thật sự, một sự chịu đựng tổn thương thật sự. Em nói em đã quên, nhưng tôi biết em không thể, khi mỗi lần em âm thầm khóc trong đêm, khi thấy những cuốn sổ còn dang dở những câu hờn trách hắn còn chưa ráo mực... Tôi hận bản thân không thể đến sớm hơn để em phải thành như bây giờ. Em đã đặt trọn hết vào tình yêu để rồi không nhận được gì. Nên khi tôi chân thành đến với em bằng những gì tôi có, những sự đau đớn tôi chấp nhận, em lại không trân trọng mà như muốn vứt bỏ nó đi...
Những lần em cáu giận vô cớ với tôi, tôi chấp nhận, dù biết là từ áp lực cuộc sống, hay một ai đó trong những mối quan hệ của em khiến em không vui. Em đánh tôi, nói tôi những câu khiến một thằng đàn ông cảm thấy đau đớn, em đuổi tôi, muốn xa lánh tôi... Tôi chỉ biết ôm chặt em vào lòng, cảm nhận nước mắt em nóng trên bờ vai tôi, rồi quyết định ra đi như em muốn, dù lòng tôi đau lắm. Những lúc đó, em lại ôm lấy tôi từ đằng sau, không nói gì. Lúc đó, tôi đã không còn mạnh mẽ trong lí trí nữa.
Một ngày kia, em nói thương tôi thật lòng, rồi yên ổn sống vui với tôi trong một khoảng thời gian ngắn. Và vô tình, tôi phát hiện ra em đang ngọt ngào với một người đã có gia đình bên Mĩ. Nhưng tôi chỉ lặng im vì chỉ nghĩ có lẽ đó là mối quan hệ của em. Rồi em cũng kể tôi nghe về người ấy, biết em được hai năm, sang năm sẽ về để đưa em đi qua đó. Em nói vì cuộc sống và gia đình nên phải chấp nhận dù không muốn, em sợ tôi buồn và đau khổ nên muốn tôi rời xa. Tôi cũng buồn đau thật khi thấy trước viễn cảnh của hai đứa, thấy trước nỗi đau sắp ập đến khi mất em, nhưng tôi lại một lần nữa, không đủ mạnh mẽ để rời xa em.... Tôi chỉ lo lắng người ta lợi dụng sự cả tin của em để hại em lần nữa....
Em bắt đầu bỏ lơ dần tôi từng thứ một, không còn chia sẻ tâm sự với tôi, chỉ nói chuyện như những đứa bạn bình thường, em cũng hay cáu gắt, nhưng nhiều hơn mỗi ngày.... và tôi biết, khi người ta không còn quan tâm mình nữa, có nghĩa sự quan tâm ấy đã dành cho ai khác. Nhưng tôi vẫn cố chấp nhận, gắng bên em, chỉ để thấy em mỗi ngày, chỉ để cố gắng đi làm phụ giúp với em... Tim nát tan thành những vụn vỡ...
Sinh nhật em, tôi âm thầm lặng lẽ tổ chức một cách đặc biệt cho em, nhưng không nói cho em để em bất ngờ. Nhưng kẻ bất ngờ lại là tôi, khi kế hoạch chỉ còn một tiếng nữa, em nói bạn em rủ đi ăn, và em không muốn bất cứ ai biết về tôi.... Tôi cũng chấp nhận ở lại một mình chờ em về để tổ chức cho em... Đồng hồ điểm 12h, em trở về trên xe của một kẻ xa lạ, người toàn mùi bia, loạng choạng vào nhà. Để rồi đêm ấy, tôi lặng lẽ cất hết những gì tôi chuẩn bị, lặng lẽ trong nước mắt, đeo cho em chiếc nhẫn tôi cố gắng đặt mua cho em, chiếc mà em thích.... lúc em đang ngủ... để sáng mai thức dậy, em tháo ra, cho vào cái hộp trang sức đã từ lâu em không dùng....
Em nói cần một người mạnh mẽ, đủ ý chí và nghị lực để em có thể kết hôn nếu em không qua được Mĩ. Tôi lại cố gắng hơn để chứng tỏ cho em thấy tôi đang cố gắng như thế nào, nhưng em không quan tâm. Tôi cho em những lời khuyên tốt nhất để giải quyết một vấn đề khó khăn em đang vướng, em không nghe, để tôi phải tự mình làm nó để em thấy là đúng, đã nhiều lần, nhưng em vẫn cứng đầu là thế. Tôi đơn giản hóa mọi thứ cảm xúc và suy nghĩ dù trong lòng không phải thế, để em biết vì tôi thương yêu em mà tôi chấp nhận, nhưng em vẫn làm ngơ... Và mỗi lần như thế là một đường rạch trên da thịt dù biết đó là điều điên rồ, nhưng tôi cần phải thế để giải tỏa cảm xúc của mình... tất cả...
Rồi một ngày em phát hiện ra cơ thể tôi đã quá nhiều vết rạch, em khóc, ôm lấy tôi, và cầu xin tôi rời xa em, vì em không muốn thấy người mình yêu thương bị tổn thương vì những gì em làm, những lúc ấy, tôi chỉ biết khóc, khóc vì thấy mình quá yếu đuối, khóc vì hận. Yếu đuối đến mức người mình yêu mình không lo được cho nhu cầu của họ, yếu đuối đến mức không thể rời xa em, vì không muốn người ta biết chuyện em và tôi, không muốn người ta đối xử với em như một công cụ để đến lấy và đi, yếu đuối đến mức không thể thoát được cảm xúc bản thân, thoát ra được những suy nghĩ mà không một ai đang yêu muốn nghĩ. Hận cuộc đời đã đẩy hai đứa tôi đến với nhau trong hoàn cảnh này, hận bản thân quá hèn hạ, hận những con người chỉ biết vui thú với nhục dục và tiền bạc mà không hề chân thành, hận em tại sao lại cho tôi được yêu và được sống nhiều thế, để đến bây giờ, nỗi đau và vô tận....
Bây giờ đây, tôi vẫn cứ bên em, dù không còn như trước, tôi tự mình làm theo những gì em muốn, cư xử vẫn bình thường hóa tất cả, dù biết nó nghiêm trọng, chấp nhận tất cả, để em đưa tôi chung vào hàng ngũ những mối quan hệ... Dù em không nói nhưng tôi vẫn biết. Em không biết tôi như thế nào, nhưng tôi vẫn luôn trân trọng em như tôi đã từng. Cuộc sống và thời gian của tôi không còn dài nên đôi khi cảm thấy quá tham lam và ích kỉ, để rồi tự dằn lòng bằng những vết thương...
Nước mắt đã rơi, nỗi đau cũng đang bước qua để chờ nỗi đau mới. Em không hi vọng vào tương lai cũng như hi vọng với tôi. Nhưng tôi hi vọng tương lai sẽ có một ai đó đủ để em yêu, đủ lo cho em được hạnh phúc, cuộc sống của em sẽ không xoay quanh chuyện tiền bạc hay nhưng lo lắng cho gia đình. Còn riêng tôi, tôi chỉ cố gắng làm những gì có thể bây giờ để dành cho em không mong đền đáp. Dù đau khổ hay như thế nào, chỉ cần thấy em cười là tôi có thể tiếp tục. Không biết tôi là ai trong trái tim em, đang ở đâu trong tâm trí em. Chỉ biết yêu và hết lòng để yêu... Và.... tôi không mạnh mẽ như tôi trước kia, tôi chỉ mạnh mẽ khi thấy em vui và hạnh phúc, chỉ có khi đó, dù phía trước là cái chết, tôi cũng ngẩng cao đầu vì biết em đang hạnh phúc...
Trong mỗi cuộc tình, hãy biết trân trọng cảm xúc của nhau, dù sau này ra sao thì cũng không hối tiếc vì mình đã hết lòng yêu họ. Hãy cứ đơn giản hóa tất cả mọi thứ để thấy dễ dàng hơn, và tập mạnh mẽ đối diện với tất cả, dù chưa biết hay đã biết, nhưng hãy đủ mạnh mẽ để yêu, để sống, và để tự định đoạt cuộc sống của mình... Chuyện tình của tôi là như thế, sẽ có nhiều mặt trái ngược mà tôi không biết, tôi chỉ biết.... tôi sẽ không bao giờ hối hận khi yêu em...
Williams Nguyễn
Nguồn thông tin được HOCHOIMOINGAY.com sưu tầm từ Internet