Khi người ta trẻ, người ta có thể làm tất cả vì một người. Không cần cái lý thuyết có cho phải có nhận. Mỗi cô gái đều có thời như thế, cái thời sẵn sàng đánh đổi, sẵn sàng bất chấp tất cả chỉ để ở bên ai đó rồi lại mỉm cười quay lưng để người ta nắm một bàn tay khác.
Em chẳng cần được anh nhớ đến suốt hai tư giờ của một ngày, bảy ngày của một tuần hay khi làm bất cứ việc gì cũng phải nhớ đến em.
Em chỉ cần anh nhớ rằng chính em là người đã ở bên anh lúc anh cô đơn nhất - lúc người con gái quan trọng nhất với anh rời bỏ anh. Chỉ cần anh luôn nhớ rằng từ ngày ấy đến tận bây giờ, cả thế giới của em đã đặt trọn trong bàn tay anh.
Cô gái này dành cho anh, chút hi vọng cuối cùng. Em tin rằng, nếu anh bỏ lỡ thì sau này nhất định anh là người hối hận.
Em có khả năng làm lại mọi thứ từ đầu một cách tốt hơn, nhất định là vậy. Nhưng không phải là lại từ đầu với anh - một người ích kỉ.'
Chỉ cần được anh hỏi đến thôi, em sẵn sàng vứt bỏ cái danh phận "người yêu" duy nhất của anh. Đó là một buổi chiều mùa thu rất êm, em buông thật nhẹ câu nói "Này, em thích anh. Chỉ cần lắng nghe và giữ trong lòng thôi là đủ rồi." Anh bảo "Dù em có nói ra hay không, thì chúng ta trước nay vẫn vậy mà!". Em cứ tròn mắt không hiểu, như vậy ở đây phải chăng là "giống như tình yêu" mà "chẳng là gì cả". Bởi vì nếu là yêu em, anh đã không kể về cô ấy, không nói về chuyện muốn quay lại ngay cả khi hai người đã chia tay. Bởi vì nếu là yêu, thì em đã không cần là người nói ra tình cảm của mình trước.
Anh có nhớ vào ngày anh nói anh chia tay cô ấy thật rồi, lý do nói chuyện với em nhiều đến vậy là gì không? Để vá víu sự cô độc cho nhau. Đôi lần em có suy nghĩ rất tàn nhẫn, rằng em sẽ bỏ anh lại với những kí ức đau đớn về cô ấy, sẽ làm cho sự cô độc của anh thêm sâu thăm thẳm, cuối cùng sẽ không thoát ra được nỗi đau mà tưởng như em đã xóa giúp anh những ngày qua.
Em sung sướng với ý nghĩ đó. Nhưng không ngăn nổi mình nhớ về khoảng thời gian ở bên anh, dù là vô tình hay cố ý ở bên nhau như một cặp đôi thực sự, thì đó vẫn là một khoảng kí ức quá đẹp trong em. Em chỉ cần anh biết rằng, em muốn duy nhất em, không ai cả, là người vá hết yêu thương cho người em yêu. Chỉ duy nhất em.
Ngày anh đến, anh mang trong mình những mảnh vỡ về một mối tình không trọn vẹn. Và em cứ từng chút, từng chút một, dùng sự chân thành nhỏ bé của mình xoa dịu anh. Anh hay bảo "Đừng ở bên anh làm gì" vì anh là người kì lạ, sẽ chỉ làm người khác khổ thôi. Em lại nghĩ vậy thì cứ lang thang cùng nhau đến khi nào mệt thì dừng lại, chỉ cần được đi cùng anh một đoạn đời rất ngắn, với em cũng là đủ rồi.
Mọi thứ anh dành cho em có lẽ chỉ những kí ức đã từng trải qua với cô ấy. Em biết từng con đường em và anh đi qua cũng là từng con đường anh và cô ấy từng cười đùa hạnh phúc. Từng cái nhìn, từng lời nói của anh với em, đêu là quá khứ của anh. Em nhìn thấu cái sự lặp lại chẳng hề ngẫu nhiên của nhiều sự việc đó, em vốn chỉ là người được hưởng chút tình cảm dư thừa của anh khi cô ấy bỏ anh lại. Nhưng em chấp nhận, thay vì phàn nàn. Bởi vì chỉ cần gặp anh.
Thế rồi mãi thì cái ngày em không mong chờ nhất cũng tới. Chính là cái ngày em phải trả anh về bên cô gái ấy. Cô ấy thì chẳng đòi, nhưng anh tự muốn rời xa khỏi em để về bên cô ấy. Em muốn giữ anh lại thật chặt nên mới nói câu "Em thích anh.".
Anh này, cả quãng thời gian qua em mãi mãi chỉ có một nguyện ước duy nhất: Dù cho sau này quay về bên cô ấy rồi, trong những khoảng thời gian hai người cùng vui đùa hạnh phúc nhất, chỉ xin anh luôn nhớ đến ai là người ở bên anh lúc anh cô độc nhất, lúc anh cảm thấy bị cả thế giới này quay lưng đã từng có một cô gái mở rộng tấm lòng đón anh bước vào thế giới vui tươi của riêng cô.
Cô gái ấy cũng là người đã dũng cảm nói cho anh biết với cô ấy anh là người quan trọng đến nhường nào, người đã kiên trì ở bên anh, chịu đựng tính khí mưa nắng thất thường của anh và sau cùng, luôn là người tỏ ra thản nhiên khi nghe anh kể chuyện người cũ, tình cũ dù rất thích anh chỉ là của riêng cô ấy. Một đoạn đường ngắn ngủi trong cuộc đời anh đã từng gặp một cô gái sẵn sàng chịu đựng tất cả để đổi lấy lời yêu từ anh, xin anh đừng bao giờ quên.
Đoạn tạm kết của câu chuyện này, em chọn cách ra đi trước Bỏ anh ở lại. Anh này, liệu anh có tự hỏi vì sao em ra đi không? Và những ngày tới đây, có khi nào anh buồn bã và chán chường? Nếu mọi sự ra đi đều có lý do, thì có phải sự ở lại của ai đó sẽ có ý nghĩa không? Em để anh cùng những khoảng kí ức vừa tươi đẹp vừa mặn đắng vị của nước mắt đấy ở lại như bất lực đành phải vứt bỏ đi món đồ rất giá trị mình đã từng nâng niu. Điều ý nghĩa duy nhất với em, với anh, trong thời gian qua không phải kí ức, càng không phải tình cảm đơn phương này, điều ý nghĩa nhất là được trở thành người con gái giúp anh chữa lành vết thương tình yêu.
Khi người ta trẻ, người ta có thể làm tất cả vì một người. Không cần cái lý thuyết có cho phải có nhận. Mỗi cô gái đều có thời như thế, cái thời sẵn sàng đánh đổi, sẵn sàng bất chấp tất cả chỉ để ở bên ai đó rồi lại mỉm cười quay lưng để người ta nắm một bàn tay khác. tình yêu ấy à, nhiều hay ít không quan trọng, quan trọng là có sẵn sàng hi sinh "một đoạn tuổi trẻ" chỉ để ở bên một người lúc người ta cô đơn nhất hay không mà thôi. Tự nắm lấy bàn tay mình, thấy kí ức sao mà ấp áp quá chảy qua từng kẽ tay, rồi lại nhớ, rồi lại thương, rồi lại chờ đợi người ta chia tay, người ta cô độc để quay về bên mình lần nữa.
Hanh Moon -
Nguồn thông tin được HOCHOIMOINGAY.com sưu tầm từ Internet