Đêm lại buông.
Con phố ồn ào hối hả lung linh lên đèn, vậy mà với em bỗng nhạt nhòa quá, phố nhòe đi dưới đôi mắt của em, trống vắng, lạc lõng vô bờ.
Là vì anh?
Anh vẫn mãi là cái cớ mà em hay vịn vào trách cứ mỗi lúc thấy lòng mình chùng xuống mà chẳng thể nào kiếm được ai khác để sẻ chia. Giá mà anh biết em thèm được gọi cho anh mà tỉ tê tất tần tật mọi thứ đang diễn ra với em hiện tại đến mức nào. Giá mà anh biết... Nhưng sự thật, em vẫn chẳng thể tự cho mình cái quyền đó, để rồi thêm 1 lần nữa lại đau đáu, khắc khoải về mối quan hệ chẳng viết nỗi thành tên.
Em biết... Rằng chẳng phải khôn ngoan gì khi cứ mãi ôm ấp một nỗi hi vọng về một mối tình hư ảo như thế, nhưng mà chẳng ai dạy em biết cách phải quên anh như thế nào. Tìm được người mình muốn yêu thật khó, yêu một người cũng thật khó và khi chọn cách ngừng lại những yêu thương đó còn khó đến vạn lần. Em đã dặn lòng phải quên anh biết bao nhiêu lần, nhưng lần nào em cũng là kẻ thua cuộc, giống như việc em đang ngồi đây và viết những dòng này, dù trước đó đã bao cái note cuối cùng về anh đã được viết nên...Thật là khó.
Em biết... Rằng chỉ là do tự em huyễn hoặc và tự mình ảo tưởng về mối quan hệ này, rằng rõ ràng khối tình cảm ấy chỉ là TÌNH đơn phương của chính em, còn về phía anh trao em chỉ là tình cảm đơn thuần của anh trai-em gái... Dẫu biết là thế nhưng em vẫn không thể quên anh được. Đôi khi em thấy giận chính mình vì thấy mình ngu ngốc, và đôi khi em cũng thương chính những yếu đuối của em. Em không đủ mạnh mẽ để quên sinh nhật anh, để xóa số điện thoại của anh, để chặn FB, skype, zalo hay tất tần tật mọi thứ về anh, em không đủ mạnh mẽ để làm những việc đó anh ạ! Em biết làm sao để quên anh đây?
Vậy nên...
Em xin anh đấy... Anh bỏ mặc em đi.
Đừng bất chợt lấy cớ trêu em rồi rủ em nhâm nhi cafe chuộc lỗi. Em không từ chối anh được đâu, anh đâu có biết em vui đến mức nào khi được bên anh, được đi cùng anh đến nơi mà em thích...
Anh đừng có inbox quan tâm mỗi khi em đăng stt nữa, anh cứ like, cứ cmt như bao người khác đi, như vậy thì em đâu có lý do gì để mà huyễn hoặc những điều vu vơ.
Và anh cũng đừng có làm thơ tặng em, chụp hình những cảnh đẹp gửi em chỉ vì em thích nữa, em sẽ thuộc làu những vần thơ, nhớ hoài những bức ảnh, vậy làm sao em quên được anh...
Xin anh đấy. Bỏ mặc em đi...
Còn không thì...Nói thương em đi... để em biết mình không hề ảo tưởng...
Xin anh đấy...
Rainbow Lee -
Nguồn thông tin được HOCHOIMOINGAY.com sưu tầm từ Internet