Hồi còn nhỏ, con cố chấp nghĩ rằng chỉ cần con lớn lên, con sẽ hạnh phúc, sẽ thấy vui. Con luôn tâm niệm không có gì thoải mái hơn được tự do quyết định cuộc đời của mình, tự do sống cho chính ước mơ của mình. Thời ấy, chỉ cần có dịp ra khỏi nhà lâu lâu là con sung sướng đến mức quên cả việc mấy ngày tới mình sẽ sống mà không có sự nhắc nhở của mẹ. Một đứa con nít nhìn đời bằng lăng kính màu hồng đầy bỡ ngỡ, rồi con cũng ngỡ rằng cuộc đời này sẽ luôn bằng phẳng như thế. Con bước vào đời với một tâm trạng háo hức bỡ ngỡ và dường như chỉ cần được một lần làm cánh chim tự do thôi là đã thỏa mãn với khát khao bấy lâu nay...
Nhưng...
Bầu trời này rộng lớn quá, mẹ ơi! Con mới chập chững đi đã thấy mỏi, con thấy sợ khi phải một mình quyết định mọi khó khăn, con thấy sợ hãi rằng khi con chỉ mới bắt đầu làm quen thôi mà chính cái lòng tự tôn bao lâu nay của con đã chùn bước.Ngày trước con háo hức bao nhiêu thì bây giờ con lại thấy sợ hãi bấy nhiêu. Người ta sống với nhau giả tạo lắm mẹ à, người ta vội vã đi ngang đời nhau nhanh chóng lắm mẹ à... Chẳng nơi nào là tốt hơn ở nhà cả. Ở đó, con sẽ có một mái ấm đủ lớn để bao giông bão ngoài kia không thể khiến con sợ hãi. Ở đó, mỗi ngày, ba mẹ sẽ luôn bao bọc con, che chở con, sẽ không để con một mình tự lập... Phải chăng trong những năm tháng đầu đời, con đã hiểu sai về ý nghĩa của hai từ Hạnh Phúc, con đã định nghĩa sai thế nào là Tự Do. Con không muốn phải tiếp tục lớn lên nữa, con chỉ muốn mãi là bé bỏng của ba mẹ, mãi sống trong vòng tay không bao giờ tắt lửa yêu thương ấy. Có phải con đã quá lớn để không thể tiếp tục quay trở lại ngày ấy nữa không mẹ?
Sài Gòn lớn lắm mẹ, nhưng nó không lớn bằng mái nhà hạnh phúc của gia đình mình. Sài Gòn, cuộc sống sao mà vội vã quá, sao mà bon chen quá, nhộn nhịp quá. Người ta đi qua cuộc đời nhau cũng nhanh chóng làm sao. Con cứ ngỡ rằng mình sẽ thích nghi được với môi trường mới, sẽ sống thật tốt để hoàn thiện ước mơ vĩ đại nhất của cuộc đời mình. Con nhớ miền Trung quê mình, mảnh đất đá sỏi cằn cỗi nhưng đã nuôi lớn ấu thơ trong con, đã bao bọc và chở che cho con vững chãi hơn trước những nắng nôi giông bão của cuộc đời. Đi xa, xa rồi mới biết người miền Trung mình sống tình nghĩa làm sao. Người mình sống với mình bát nước đầy có nhau, có khổ đấy, có nghèo đấy nhưng mà tình nghĩa chẳng nghèo đâu bao giờ. Thành phố này có lẽ quá lộng lẫy nhộn nhịp để bao bọc cuộc sống của con. Con nhớ nhà quá, ngay lúc này, con chỉ muốn được về nhà, được nằm ngủ thoải mái mà trong đầu không còn một chút suy nghĩ nào thôi...!
Xã hội này chật chội, nó khiến con thấy lạc lõng quá mẹ ơi! Con muốn được về nhà, muốn được nằm ngủ trong vòng tay mẹ, muốn được sống lại cuộc sống của một đứa con nít như ngày nào.Con không muốn phải tự mình nỗ lực, tự mình chịu đựng và chấp nhận nữa... Mẹ! Con muốn về nhà! Con nhớ nhà!
Hà Ngân -
Nguồn thông tin được HOCHOIMOINGAY.com sưu tầm từ Internet