Nội dung
Ngày lãng quên

Ngày nào đó ta gặp lại nhau giữa nhân gian vô thường...

Một ngày nào đó, chỉ có thể nhìn nhau rồi giả vờ không thấy, cất bước đi, ta có làm được không? Tôi cười xòa khi nhìn thấy chàng cố gượng vài ba nét cười khi bất chợt nhìn thấy tôi. Cô nàng cạnh bên bẽn lẽn khoác tay chàng đủ để tôi hiểu rằng nàng đang xác định lãnh thổ: "Chàng ta là của tôi rồi đấy!"

À, chàng ta đã là của cô - người khác, không phải tôi!

Cái khoác tay ấy dễ thương quá, tôi có thể cảm nhận rõ mồn một khi đôi bàn tay nàng vòng qua trọn bắp tay chàng, tay còn lại cuốn trong đôi tay to quá khổ ấy. Tôi biết tay chàng săn chắc đến mức độ nào, tôi biết hết. Bởi có gì lạ đâu, tôi cũng đã từng cơ mà. Ngày xưa, lúc chàng vẫn còn là của tôi, cũng cuốn quýt như thế, tôi nũng nịu ôm cánh tay chàng cứ như đứa bé cần chiếc gối ôm trước khi ngủ cho thật ngon. Nhưng nàng à, kể vậy thôi, chứ tôi quên rồi! Quên cuộc tình ngắn ngủi của chúng tôi đã từng tươi màu ra sao, quên luôn lúc chàng ta dối tôi mà đến với nàng như một con ong cuồng nhụy mới như thế nào. Tất thảy tôi quên rồi. Giờ chàng ta là của nàng, ừ! của nàng...

5 chàng trai một cô gái sẽ gặp trong đời

Ngày tiếc nuối

Hôm đó, một ngày tưởng chừng như mưa. Bên anh, tôi tưởng chừng như mọi đau thương với tình cũ lụi tàn đâu mất. Vì đâu nhỉ, vì anh với tôi chẳng đơn thuần là tình thương trai gái, tôi với anh như bọt biển, trắng xóa một dãy nhưng chạm bờ lại tan tành, biến mất. Với tôi, tiếng hát anh chữa lành bao vết thương đang cứa lòng. Anh đến lúc bao nhiêu buồn vui cuồn cuộn cấu xé tâm can cô gái bé nhỏ. Tưởng chừng như tìm được chiếc phao cứu sinh ngay tận những phút giây cuối cùng đối mặt giữa sống và chết trên mặt biển mênh mông. Anh vuốt ve nỗi buồn bằng những cách rất riêng. Tôi có hư đến mức nào, anh cũng vuốt vài cọng tóc con rồi mỉm cười. Tôi rớt nước mắt, anh hôn vào khóe mi. Tôi rách da, anh vuốt ve vết sẹo. Tôi cần một bờ vai, anh ôm tôi vào lòng. Và chẳng phải là yêu. Với anh, tôi ríu rít:" Anh, đám cưới em anh sẽ tặng gì? Em muốn cái bàn trang điểm xinh đẹp để em soi mỗi ngày được không..."

Tôi tìm thấy anh, thế đấy, hơn cả là yêu. Nhưng rồi cái ngày tưởng chừng như mưa ấy, anh từ chối cõi đời để lại tôi như một con ngốc giữa dòng vô vị. Cho đến khoảnh khắc cuối cùng, anh biến chuyện chúng tôi thành ngọn bồ công anh bốc hơi lên thiên đường. Cho đến khoảnh khắc cuối cùng, tôi đã không kịp nhìn thấy anh. Cho đến khoảnh khắc tôi quên anh, là lúc cuối đời!

5 chàng trai một cô gái sẽ gặp trong đời

Ngày ngông cuồng

Tôi gặp bạn ấy khi lòng đã nguội lạnh với bao lời nhắn nhủ ve vởn nhau. Lúc tôi cho mình vài phút giây không ngoan hiền, tôi mặc chiếc đầm ngắn củn cỡn ôm gọn cơ thể, đôi mắt cong vút bởi những đường đen ngòm của cây chì kẻ mắt. Tôi rít thuốc, tôi nhắm nháp bia, tôi chẳng thèm quan tâm xung quanh còn có ai. Chỉ miên man với bao suy nghĩ trong đầu. Tôi cho bạn ấy nhìn thấy cái vẻ bất cần đời đầy quyến rũ của một cô gái nổi loạn. Bạn ấy bắt chuyện, bạn ấy cười đùa. Hôm đó tôi dễ tính cho bạn ngồi cùng bàn, uống cùng bạn chẳng cần biết bạn là ai. Vậy đấy, thì ra mở lòng một chút cũng không chết ai, điên cuồng một chút đôi khi cũng thú vị. Những lúc tôi khác mình, tôi chua ngoa, tôi lại tìm bạn ấy. Bạn chỉ thấy tôi buồn rũ rượi chứ chẳng thể biết nguồn cơn bao nhiêu nỗi đau ấy từ đâu. Không mối quan hệ rõ ràng, không tra hỏi chỉ cần nhau trong những khi không ngoan hiền, ngồi đó cùng nhau, uống vài giọt nồng, tán tỉnh nhau, hôn nhẹ hay chỉ là liếc nhìn nhau. Rồi mai lại bắt đầu một ngày làm việc trong cuộc sống của riêng nhau.

Mai, tôi lại mặc váy dài, lại đeo kính, lại đoan trang, nhã nhặn chào chào hỏi hỏi. Mai,tôi lại không biết uống rượu. Mai, tôi lại khó chịu khi nghe mùi thuốc lá ở đâu đó. Mai, tôi lại chỉ chào hỏi mấy câu xả giao khi vô tình gặp bạn ấy.

Vậy đấy, chúng tôi chỉ là những ngày ngông cuồng của nhau.

5 chàng trai một cô gái sẽ gặp trong đời

Ngày nhận lấy

Ngày tôi gặp em, lâu lắm rồi. Em là cơn gió nhẹ nhàng nhất từng đến với tôi. À mà không, tôi mới là gió. Tôi cần em chỉ những lúc tôi rã rời nhất. Em đứng đó, nhìn tôi đau thương, nhìn tôi hạnh phúc. Tôi chạy đi trăm miền, than thở với trăm người, thương yêu đủ mùi rồi tôi mệt, tôi lại chạy về với em. Em lại yêu tôi, như cái thuở ban đầu. Tôi tưởng, đàn ông như em trên đời chết hết rồi. Vậy mà đấy! Em vẫn sống, vẫn yêu,vẫn đợi tôi. Tôi cứ tưởng em như bình thủy tinh ai đó cố công làm ra để tôi thấy lòng em thanh đến độ nào. Rồi tôi thương em, nhưng tôi ngại, tay tôi chạm vào rồi thì em vỡ mất còn đâu!

Em đến với tôi như ai đó thương tình thấy tôi đau thương đủ độ, nên kêu đến một người cho tôi giày vò. Tôi biết tôi chẳng thể nào đủ can đảm nắm lấy tay em nhưng sao nhỉ. Tôi thành thật, rằng tôi ích kỷ, biết em là bến chờ nên tôi cứ yên tâm đi, yên tâm đánh nhau với xúc cảm của mình, với những người khác. Vì sao hả em? Vì sao người làm đau tôi rồi tôi lại làm đau em. Tôi đau như cứa máu thì em cũng chẳng thể liền da, tôi biết chứ, vậy mà tôi cứ giả vờ như không. Phải chi hả em, phải chi em đừng thương tôi bao dung như vậy,phải chi em đừng kiên trì chờ đợi, phải chi em hư đốn như bao nhiêu người. Thì tôi có đến mức phải dằn vặt vậy không. Người tôi đau thương quá rồi, có còn trong trẻo dành nguyên vẹn tình cảm cho em được đâu. Tôi chưa đàn bà nhưng hồn tôi đã thành bà lão rồi, còn em thanh tân như vậy. Làm sao tôi không xót mà chạm vào em đây. Nếu không phải là tôi, chắc cuộc sống em đã giản đơn và hạnh phúc từ lâu rồi...

5 chàng trai một cô gái sẽ gặp trong đời

Ngày đăng đắng ngòn ngọt

Tình cờ tôi gặp người, người - ừ thì người! Người chẳng khác gì những người khác, gặp nhau cũng chỉ là tình cờ. Rồi cũng tình cờ tôi ngồi sau xe, chiếc moto vút đi một loáng, người cho tôi hít cái khí lạnh bấy lâu tôi thèm. Người đỡ giùm tôi chiếc áo khoác khi chúng ta vừa vào quán. Chúng ta từ người lạ trở thành người quen. Người cũng có một bắp tay cuồn cuộn, một cơ thể ấm nóng, lâu lâu lạnh tê tái, người cho tôi mượn nhờ túi áo khoác da. Bỗng nhiên tôi thấy mình muốn ôm người lạ, muốn nép vào lưng, muốn lâu lâu úp mặt vào lòng. Thế nhưng mà vì sao?

Tôi hiểu với người tôi chưa phải đến độ thương, vậy thì là cái gì? À thì ra tim tôi mệt mỏi, muốn tìm một chút hơi, muốn dựa dẫm, muốn thôi tiếp tục giả vờ mạnh mẽ rồi. Mấy câu chuyện buồn rồi thì cũng đạt được mục đích của nó, ăn mòn da thịt tôi khiến tôi lại muốn mình chỉ là cô nàng ẻo lả, phải than thở, phải thể hiện niềm thương với một bờ vai khác. Hình như đơn độc bảo chán tôi rồi. Lòng tôi cần, nhưng chẳng phải cần người, mà cần những cử chỉ yêu thương. Và thế là người xuất hiện, đúng đó, ngay chỗ đó! Nhìn cơ thể người tôi thấy nó gần gũi và an toàn. Rồi tôi muốn gần người đôi phút hơn nhưng chẳng phải là đam mê xác thịt, chỉ đơn thuần muốn ở cạnh người dưng, muốn được ôm từ đằng sau, muốn được vuốt tóc con, muốn được tay đan tay. Không phải để yêu mà để thôi đơn độc.

Nhưng làm sao chỉ một ngày gặp gỡ mà nhớ hết nhau, người có phải người thương đâu mà hiểu lòng mình. Rồi chúng tôi lại xa nhau, như người dưng qua đường. Cũng chẳng biết bao lâu nữa mới lại được gặp nhau, mà gặp nhau rồi chẳng biết còn có thể gần nhau. Vậy đấy, có những người chỉ mang lại rung động trong nhau chỉ trong một vài khoảnh khắc, sau khoảnh khắc ấy ta biết rằng mình chỉ là hai đường thẳng khác nhau...

5 chàng trai một cô gái sẽ gặp trong đời

---

Tôi đã có năm ngày như thế!

Trong mỗi con người, ai cũng có vài khoảng ngày nhung nhớ và ít nhất sẽ gặp 5 chàng trai khác lạ - những người mà mỗi khi ngẫm lại, nàng đồng ý xếp họ vào một trục thời gian trên hành trình của cả cuộc đời nàng. Trước khi tìm thấy được tình yêu cuối cùng, con gái sẽ gặp một kẻ xấu- một người tri kỷ- một người cùng hư hỏng- một người chịu thiệt thòi và một người dưng khi mệt mỏi.

Nhất thiết, nàng sẽ gặp được một chàng trai đủ xấu xa gây cho nàng bao nhiêu đau đớn ngỡ như là tận cùng. Cứ tưởng xa chàng ta rồi ngàng sẽ không sống nổi, nhưng thời gian trôi qua, rồi một ngày nàng sẽ nhận ra chàng chỉ là người yêu cũ, lướt qua nhau như hai kẻ vô hình. Sẽ có những ngày lành lạnh quay lưng đi đểlãng quênmột vài thứ không đáng nhớ, lãng quên mối tình đau ứa máu mà tiếp tục bước đi. Có chăng "một ngày" ấy kéo dài bao lâu và nỗi đau hằn sâu bao nhiêu. Con gái, đâu thể yếu đuối hoài, rồi cũng sẽ có lúc dứt khoát mà ra đi dẫu trong lòng đẫm nước mắt. Rồi có lúc đâu đó vô tình gặp lại người yêu cũ tay trong tay bên tình mới. Rồi thì phải làm sao? Dù cho lòng có lại rúng động khi bắt gặp gương mặt quen, có nhung nhớ đôi bàn tay ấy cho đến cỡ nào thì cũng xin hãy nhớ rằng: "Chàng đã là của người ta!". Những thứ đã vứt bỏ đi rồi, dù có tiếc cũng đừng nên nhìn lại. Tương lai con gái còn đầy đặn thế kia mà...

Và rồi cuộc đời con gái sẽ có những lúc tưởng chừng như đau thương qua đi rồi sẽ chỉ đến những ngày vui. Nhưng biết làm sao khi lại tiếp tục chạm đau thương, mà còn là chia ly cách biệt. Con gái ít nhiều sẽ gặp được một người còn hơn cả tri kỷ mà với họ, nàng chỉ có những ngày được bộc bạch hết nổi lòng. Với họ, con gái sẽ chỉ như một cô bé con yếu đuối mỏng manh. Không chắc rằng họ sẽ là của cô, nhưng họ luôn bên cô lúc cô cần. Nhưng đâu hạnh phúc nào quá dễ dàng, nếu anh không phải dành cho cô thì tất nhiên anh sẽ biến mất. Con gái sẽ nếm trải nỗi đau còn thống khổ hơn cả tình cũ. Bởi lẽ yêu nhau, nhìn nhau mà không thể bước đến bên nhau chỉ là nỗi đau ly biệt, nỗi đau lớn hơn gắp trăm lần mới chính là tử biệt. Nếu có tiếc nuối, xin hãy chỉ tiếc nuối với những niềm đau lớn không thể cứu vãn.

Rồi một khi đã ghìm lòng quá mức, con gái sẽ phải ngông cuồng. Đôi khi, đôi khi nàng sẽ trái tính mà buông thả, trong cuộc đời nàng sẽ gặp thêm một anh chàng nữa. Hay chỉ là những phút yếu lòng muốn được che chở, ôm ấp từ người dưng. Nhưng qua rồi những giây phút đó, con gái vẫn lại là mình, vẫn tiếp tục cắn răng với bao nhiêu ký ức dù cho bạc màu vẫn còn đau. Con gái mà, tổn thương rồi thì khó mà lành lặn, khó mà nguyên vẹn ngây thơ cười trong trẻo. Vậy nên nếu lỡ cuộc đời có vẻ thêm chút bất công vào phần mình thì hãy cứ buông mình đôi phút. Để tâm thái nhẹ nhàng hơn, để bao nhiêu xúc cảm lâu ngày dồn nén có nơi mà trút ra như mưa.

Thế nhưng mà đời cũng cay lắm, con gái đau vì người nhưng cũng sẽ làm đau một người khác. Trong cuộc đời mình, con gái ít nhất sẽ gặp một chàng trai đủ tốt, đủ yêu thương cô nhưng cô lại bỏ lỡ. Biết làm sao được, thói quen không quan tâm vì đã có người luôn chấp nhận đợi chờ khiến cô gái cảm thấy hối tiếc cả đời vì bản thân ích kỷ làm đau người khác.

Vậy đấy, cái vòng luẩn quẩn: đau- chữa lành- quên đau- làm đau người khác. Rắc rối nhỉ, thì ra đời nhiễu lòng chỉ bởi những thứ vô vị này. Chỉ mong trước khi gặp bến đỗ cuối cùng của cuộc đời, con gái sẽ nếm trãi hết bao nhiêu thứ cay mặn này! Để rồi nhìn, rồi thấu, rồi trân trọng người đáng trân trọng, thương người đáng thương. Sau những chông gai phải biết vững lòng mà nhìn mà soi, cho thấu cho tận tường. Đừng để ai cũng đến rồi đi khiến đời mình chỉ mãi là trạm dừng chân đôi phút mà không phải sân ga cuối cùng.

Dương -

Nguồn thông tin được HOCHOIMOINGAY.com sưu tầm từ Internet

Cùng chuyên mục

Bạn bè thời không có công nghệ

Giả sử có một ngày mọi thứ đồ công nghệ biến mất, không còn smartphone, không còn laptop, không còn DSLR, không còn cinema, không còn bất cứ thứ gì khiến con người ta đâm đầu vào nó hàng giờ thì con...

Xem thêm  

10 status ấn tượng trong tuần trên Facebook

'Già rồi hãy sống và làm những điều mình yêu thích, đơn giản vì mình không còn nhiều thời gian', Kỳ Duyên viết. Status số 1 "Người đàn ông mang đến hoa hồng chỉ để vui chứ không nên quá coi trọng....

Xem thêm  

Đi xe SH mới là đẳng cấp

"Trên thế giới chẳng còn nước nào quan tâm đến xe hai bánh, nó chỉ được coi là phương tiện 'thể thao nguy hiểm'. Ở ta vẫn quan trọng hóa vấn đề, rằng nó thể hiện đẳng cấp của người đi, thật...

Xem thêm  

Con chào đời dù mẹ đã mất 4 tháng

Câu chuyện cảm động về tình mẫu tử, tình vợ chồng và tình bạn của chị Laura Brammeier Yoho – người đã yên vị dưới nấm mồ xanh 4 tháng trước khiến cho tất cả mọi người phải rơi lệ. Năm...

Xem thêm