Đông về, nhìn họ tay trong tay em lại nhớ anh. Ước gì có anh ở đây thì em chẳng phải đi một mình như thế. Nhìn lũ bạn cứ tíu tít bên người yêu rồi quay sang chọc em. Thực sự em buồn kinh khủng, em muốn ngay lập tức chạy đến bên anh, nhưng em không thể, bởi anh có ở gần em đâu. Anh ở xa mà.
nỗi nhớ ấy cứ thường trưc, những suy nghĩ trong em ngày càng nhiều. Vẫn biết yêu xa khổ lắm nhưng sao em vẫn muốn vậy. Bới em rất yêu anh, rất tin anh.
Khi yêu nhau, ai mà chẳng muốn người yêu mình là duy nhất và tất nhiên muốn người ấy là nửa cuộc lại của đời mình. Em cũng không phải là ngoại lệ. Em muốn chuyện tình chúng mình vừa là tình đầu và cũng là tình cuối, vừa muốn anh là duy nhất và cũng muốn anh là người hoàn hảo nhất. Bạn em thường vẫn bảo " Mày không làm lên huyền thoại đâu, nghĩ gì tình đầu của mày thành tình cuối được". Thì ra chẳng ai nghĩ chúng mình bền lâu được. Nhưng càng như vậy em càng tự tin với tình cảm của chính mình. Đơn giản vì em yêu anh.
Yêu xa khổ lắm, chàng trai của em lại là công an nữa. Biết bao chờ đợi mỏi mỏn, biết bao tủi hờn một mình, biết bao nhiêu là nỗi nhớ... Và tất nhiên em " phải chấp nhận'
Đông về, nhìn họ tay trong tay em lại nhớ anh. Ước gì có anh ở đây thì em chẳng phải đi một mình như thế. Nhìn lũ bạn cứ tíu tít bên người yêu rồi quay sang chọc em. Thực sự em buồn kinh khủng, em muốn ngay lập tức chạy đến bên anh, nhưng em không thể, bởi anh có ở gần em đâu. Anh ở xa mà. Chúng nó trêu chọc, em cũng gân cổ lên mà cãi mà lôi anh ra khoe đủ điều. Ước gì anh luôn đi cùng em trong các cuộc gặp bạn bè
Thời gian gặp nhau hiếm hoi lắm nhưng đến cả tin nhắn anh cũng ít. "Anh bận lắm". Em đang trách anh đấy. Bạn ngày em và anh đều đi học, anh học trường anh em học trường em. Còn tối đến thì anh phải đi điểm danh, không thì hành quân hay là kiểm tra này nọ... nói chung nhiều lắm. Có những ngày giận dỗi cũng chỉ vì em cảm thấy thiếu sự quan tâm từ anh. Em giận, anh chẳng biết bởi chúng mình có gặp được nhau đâu. Những dòng chat ngắn ngủi đâu biểu hiện được rõ tâm trạng như thái độ ngoài đời của mình chứ. Và em giận, em tự nguôi. Anh có biết thì cũng chỉ biết dỗ dành em chút, kiểu gì em cũng phải tự nguôi thôi.
" Người yêu nhà người ta không thế '- gặp được anh em lại làm nũng giận dỗi. Người yêu nhà người ta khác cơ, mỗi khi cần là xuất hiện, mỗi khi giận dỗi là có người dỗ, ốm có người mua thuốc cho,... người yêu nhà người ta quan tâm chu đáo lắm.....
Nhưng không sao đâu. Người yêu nhà người ta đâu mạnh mẽ như em mà tự lo tất cả được. và em sẽ huyênh hoang mà trả lời với đứa bạn " Tao sẽ chống mắt lên xem chúng mày yêu nhau được bao lâu" – Tao sẽ làm lên huyền thoại
Người ta bảo công an nhiều thói hư tật xấu lắm: nhậu nhẹt, cờ bạc, gái gú... Nhưng em cũng không ít lo lắng. Những lúc anh chưa trả lời tin nhắn của em thì rất nhiều câu hỏi trong đầu em. Tự hỏi và tự trả lời. Em sợ anh lại nhậu nhẹt, sợ anh có người khác bên cạnh... và sợ anh xảy ra chuyện gì..... Em rất lo lắng.
Nhưng sau tất cả, em vẫn tin anh. Em vẫn tin anh là người em yêu nhất và cũng là người yêu em nhất. Chữ tin nó to lắm anh, đó là cả ngàn lời yêu thương đong đầy, là hàng vạn nỗi nhớ triền miên...
Cỏ May -
Nguồn thông tin được HOCHOIMOINGAY.com sưu tầm từ Internet