Xa anh rồi em mới biết, em chẳng thể quay về là em của ngày xưa...
Yêu anh... là do em ngang tàng lựa chọn, một người đàn ông bản lĩnh và thành đạt, hào hoa và lịch lãm. Yêu thương chiều chuộng em, em bất chấp mọi lời nói xung quanh về anh, rằng anh rất nhiều người theo đuổi, rằng anh đẹp trai và thành đạt thế nào rồi cũng sẽ theo cám dỗ của nhan sắc và trò đời mà bỏ rơi em. Nhưng em không thể chối từ được sự quan tâm đó, cảm giác an toàn mỗi lần đi cạnh bên anh. Anh cao hơn em gần 30cm, em như một đứa nhóc đi bên cạnh gã khổng lồ. Lúc nào anh cũng nắm chặt tay em trên phố, giữ chặt em giữa chốn đông người, anh luôn mỉm cười nhẹ nhàng với em và tự hào giới thiệu em là bạn gái anh với bạn bè, đồng nghiệp. Anh không biết được cái cảm giác hãnh diện đó nó như thế nào đâu.
Bao lâu rồi hả anh? Lúc tan làm anh không còn đón em, ngồi sau lưng anh ôm trọn cả hơi ấm và mùa thu Hà nội. Bao lâu rồi, anh không còn nắm tay em, không ôm em, không đưa em đi ăn những món mà em thích. Thi thoảng em vẫn thấy anh trong những mơ hồ nhung nhớ và hồi tưởng, cứ như ở ngay trước mắt, nhưng em đưa tay ra vẫn không thể chạm vào.
Mình xa nhau...cũng là do em lựa chọn, không phải vì hết yêu, cũng không phải vì anh không đố xử tốt với em. Mọi thứ từ anh, mọi điều anh giành cho em...nó đều tròn trịa. Nhưng sự nông nổi của em, sự ích kỉ và lòng tự tôn nơi em đã không cho phép em giữ anh lại. Chúng ta vẫn liên lạc với nhau qua zalo và facebook, thỉnh thoảng anh vẫn hỏi thăm em về các mối quan hệ, công việc và tình cảm. Em nói dối anh là em vẫn ổn, em tự làm được mọi thứ khi không còn anh bên cạnh. Nhiều lúc em ghen tị với nhiều cô gái khác khi họ được người yêu quan tâm chăm sóc, khi trời mưa mình em đi nước mưa chan nước mắt. Em không ổn, em không hề ổn chút nào cả, Những người đến với em sau này chẳng ai được một nửa của anh. Họ cần một điều kiện để yêu em, họ ích kỉ, họ không hiểu em, họ không chiều em như anh.
Anh đang ở đỉnh cao của sự nghiệp, em không muốn người đời nhìn vào và nói em ham tiền và địa vị. Thật lòng em rất muốn quay về, quay lại những ngày tháng tươi đẹp em đã bỏ lỡ đi. Nhưng có lẽ em không nên đến gần anh nữa...sợ lại một lần em lại phải xa anh. Có những người khi ở bên ta, ta không hề trân trọng, đến khi họ đi xa thật xa rồi....ta mới nhận ra không có họ tất thảy những người khác chỉ là tạm bợ mà thôi.
Honghue Chu -
Nguồn thông tin được HOCHOIMOINGAY.com sưu tầm từ Internet