Khi anh đọc được lá thư của vợ thì cô đã đang trên chuyến bay khám phá những mơ ước từ lâu lắm rồi cô chưa dám làm. 5 năm qua, chính bản thân cô cũng không biết mình muốn gì, cô chỉ sống theo ý muốn của người khác. Cô sống và làm mọi việc vì cô cho là anh, là mẹ, là các con cần như thế mà bản thân cô cũng không biết sự thật đó có phải ý muốn của mọi người hay không? Cô vẫn thầm lặng, cặm cụi làm.
Khi hai người kết hôn, tuổi anh cũng không còn trẻ nữa, cô lo lắng gác lại công việc vì người đàn ông của cô mà liên tục sinh con. Sự nghiệp của cô chao đảo, cô phải gồng mình lên giữa công sở và gia đình. Cô hy sinh những hoài bão lớn nhất cuộc đời, hy sinh công việc đang tốt đẹp và tương lai tươi sáng để chấp nhận làm người phụ nữ của gia đình, chấp nhận tiếc nuối nhìn những đồng nghiệp thăng tiến bỏ lại mình ở rất xa. Công ty sắp xếp những chương trình học nâng cao và cô nằm trong danh sách, nhưng cô cười gượng cầm quyết định sang nói với sếp rằng cô không dám thực hiện kỳ vọng của công ty. Công ty sắp xếp những chuyến công tác không vì lý do gì ngoài việc tin tưởng năng lực của cô, nhưng cô từ chối cũng vì sợ anh, sợ mẹ, sợ con không có bữa cơm ngon nóng sốt.
Tiếc nuối năng lực của mình, cô nhận thêm việc về làm ngoài giờ để nâng cao chất lượng cuộc sống, kiếm thêm thu nhập. Cứ mỗi tối sau khi các con đã say giấc, cô lại cặm cụi với những sổ sách, giấy tờ cho kịp thời gian hợp đồng. Cô không biết anh thiếu vắng những câu nói chuyện giữa đêm để chìm vào giấc ngủ, thiếu vắng những tâm sự để vơi bớt gánh nặng của một ngày mệt mỏi, thiếu vắng những cái ôm, những cái nắm tay thật chặt, thiếu vắng những câu tán dương mỗi khi anh hài hước kể chuyện cười. Cố chống đôi mắt mệt rũ vì rất nhiều trách nhiệm, cô gạt mệt mỏi sang một bên với lời giải thích cho chính bản thân mình: "Mình vì gia đình, vì con!". Nhưng chẳng bao giờ anh bắt cô phải hy sinh!
Cô tự nhủ với lòng mình: "Hãy chờ em trở về với khởi đầu không kèm theo hai chữ hy sinh” (Ảnh minh họa).
Có những lúc giữa những chuyến công tác anh tần ngần bảo cô đặt vé để gia đình được thư giãn ở một vùng đất đẹp, để các con khám phá cuộc sống nhưng vì nghĩ đến kế hoạch có ngôi nhà mơ ước to, đẹp và xinh nên cô lại dằn lòng mình trả lời anh: "Không, dạo này em nhiều việc, không đi được". Ngôi nhà xinh chưa biết bao giờ mới có, những vùng đất mới chưa biết khi nào các con có dịp khám phá. "Hiện tại cũng quá tốt rồi!", cô bảo vậy. Cô cười ngẫm nghĩ: “Ừ, em có làm vậy cũng là vì chúng mình, là em muốn tốt cho gia đình cơ mà”. Nhưng anh không bắt cô phải hy sinh như thế!
Ngay cả bản thân cô cũng cảm thấy mình xuề xòa đến lạ. Ngày này của năm năm trước, cô xúng xính váy áo đi cạnh anh, xúng xính nào son nào phấn nào nước hoa... thoảng hương hồng thơm ngát. Cô là niềm tự hào của anh mỗi lần gặp gỡ bạn bè. Nhìn lại ảnh cưới của mình ngày ấy, cô ngỡ ngàng trong đầu câu hỏi: “Ai đang ôm ấp chồng mình kia nhỉ?”. Bởi chính cô cũng không nhận ra bản thân mình, cô của bây giờ chỉ có sơ mi, quần jeans tiện dụng vì buổi sáng phải chở con đến trường. Để rồi cô lại thở dài khi đi qua cửa hàng thời trang quen thuộc thấy manơcanh mặc chiếc váy hồng sen lãng mạn, chiếc sơ mi hoa rực rỡ sắc hè, tặc lưỡi: “Chiếc váy đó bằng ba con vịt om sấu thơm ngon hoặc hai đôi giày đắt tiền cho con đi học!”. Nhưng chuyện nhỏ nhặt đó anh cũng không bắt cô phải hy sinh!
Sức ép của sự mệt mỏi bị cô kìm nén bấy lâu này đã vỡ, sức chịu đựng của cô đã tới hạn. Cô dằn vặt anh, đổ lỗi cho anh, vì anh mà cô trở thành con người như vậy. Cô cáu gắt, quát tháo hai đứa trẻ bé bỏng, ngây thơ không hiểu vì sao chúng bị mắng vì không đi đôi giày hàng hiệu cô mua. Cô giữ tâm thế của người phụ nữ hy sinh vì gia đình, vì chồng mà làm, vì con mà sống, vì những thứ cô gọi là tình yêu. Nhưng tình yêu ấy, chính cô đã áp đặt cho bản thân mình, cô yêu anh, yêu con theo cách cô muốn chứ không vì anh và con cảm thấy thoải mái nhất. Nhớ lại, cô không bao giờ thấy anh bắt vợ phải hy sinh!
Sáng nay, trước khi bỏ đi làm, anh đã cho cô hiểu rằng cô sai: “Ai cũng phải yêu bản thân mình rồi mới yêu người khác. Anh cũng yêu em và con cũng thế, và anh chỉ cảm thấy vui khi trên môi em luôn nở nụ cười. Đôi khi vì muốn em vui nên anh đã cố ăn hết những món em nấu, tặc lưỡi mặc những cái áo em mua và ngậm ngùi bỏ qua những chuyến du lịch vốn là đam mê một thời của hai vợ chồng mình. Em đã hiểu anh cần gì rồi chứ?”.
Cô thẫn thờ đứng nhìn theo dáng anh, dáng con, lòng tần ngần, ngổn ngang trăm mối suy nghĩ. Thế rồi cô quyết định sẽ vứt bỏ mọi thứ và đi, cô sẽ bỏ qua mọi hàng rào ngăn cản bản thân. Khi trở về, anh sẽ không còn thấy cô của ngày hôm qua nữa. Cô sẽ là cô gái của một ngày rất xa khi tình yêu mới chớm. Cô tự nhủ với lòng mình: "Hãy chờ em trở về với khởi đầu không kèm theo hai chữ hy sinh”.
beforeAfter('.before-after');
.tacgia, .tacgia a {color: #999;font-weight: normal;padding-top: 10px;display: inline-block;}.tacgia .pencil{padding-right: 18px;height: 14px;background-position: -57px 0;display: inline;margin-right: 5px;background-image: url('http://kenh143.vcmedia.vn/skin/icons.png');background-repeat: no-repeat;}