Em chọn cho mình cách chờ đợi , chờ một ngày anh đủ trưởng thành để nắm lấy tay em, chờ một ngày em có thể đàng hoàng đứng bên cạnh anh mà không thấy e ngại. Em đã đi qua những ngày nhớ anh đến quay quắt trong im lặng, thật ngốc phải không? Là em tự dối lòng rằng mình sẽ ổn. Rằng anh cứ đi đi đến chân trời anh mơ ước, đừng bận tâm rồi một ngày nào đó em sẽ quên anh thôi! Mình chia tay nhưng lại chẳng nói lời chia tay.
Anh biết không, Sài Gòn ngày đông chóng tàn lắm. Mặt trời chỉ đợi bình minh đến để có thể thiêu đốt tất cả. Em cứ ngỡ những ngày tươi đẹp khi có anh trở lại, là ngày hè chói chang ta từng hẹn hò.
Đông của em qua rồi mà ngày đông của anh chưa đến, hai bầu trời khác nhau. Nhưng chỉ có một nỗi nhớ . Em đã đi qua những ngày nhớ anh đến quay quắt trong im lặng, thật ngốc phải không? Là em tự dối lòng rằng mình sẽ ổn. Rằng anh cứ đi đi đến chân trời anh mơ ước, đừng bận tâm rồi một ngày nào đó em sẽ quên anh thôi! Mình chia tay nhưng lại chẳng nói lời chia tay. Là vì hai ta chẳng đủ bản lĩnh gặp đối phương để nói câu từ biệt khi tình cảm vẫn còn nguyên vẹn như ngày đầu. Hay vì anh không đủ can đảm để nhìn thấy nước mắt của một đứa cứng đầu như em.
Là bởi lý do mình ngừng yêu thương thật ngớ ngẩn nên vẫn cứ luyến lưu, vẫn cứ tròng trành những nỗi nhớ, vẫn cứ muốn nhìn thấy nhau, nói chuyện với nhau mỗi ngày. Nhìn thấy nhau rồi thì cũng chẳng thể nói mình đang còn thương nhớ . Rồi mỗi người tự dằn lòng mình để những ngày sau đó lại tiếp tục cái thói quen cũ. Là vẫn cái nụ cười của mùa hè năm ấy, những cái cách quan tâm ấy, tất cả chúng như trêu ngươi một người. Người đó là em! Em bỗng thấy thật ngốc khi cứ mãi chịu đựng chúng.
Là em đang giận anh không đủ bản lĩnh hay giận chính mình hèn nhát đây? Thứ duy nhất em không thể từ bỏ nhưng lại vui vẻ trao cho người khác. Thứ anh muốn nắm lấy lại sợ mình sẽ bị bỏng. Là hai ta hèn nhát như nhau, cứ ở cái trạng thái cầm không dám cầm, buông không buông được rồi cùng nhau, ta nhận lấy những tổn thương do mình tự tạo nên.
Là vì một ngày em bỗng dưng biến mất anh sẽ tìm kiếm, là anh sợ em sẽ không còn hiện diện trong cuộc sống của anh nên vẫn lặng lẽ "follow" em trên facebook. Nhưng khi em hỏi thì lại chối bay chối biến, là cứ mỉm cười với em mỗi lần giục em cưới chồng đi nhưng chắc chẳng vui vẻ gì đâu. Là cứ bảo em ra ngoài đi, tìm những mối quan hệ mới đi nhưng khi biết em ra ngoài hẹn hò thì lại nổi cáu rồi ngụy biện rằng "nói ra ngoài chơi chứ có bảo em đi caffe đi hẹn hò đâu hả? ". Là nhớ em rồi gọi điện lúc khuya lắc khuya lơ chỉ để khoe mới đi làm răng, mới cạo râu... hay những lý do đại loại như vậy.
Dù em chẳng phải tinh tế nhưng cũng không ngốc đến mức không biết chuyện gì đang xảy ra. Thế nên em mong một lần thôi ta dũng cảm để đối diện với những điều ấy.
Một lần thôi em muốn mình làm theo trái tim mách bảo thay vì sống lý trí như bao lâu nay.
Một lần thôi nếu còn yêu thương, mình hãy cho nhau cơ hội.
Vậy nên em chọn cho mình cách chờ đợi, chờ một ngày anh đủ trưởng thành để nắm lấy tay em, chờ một ngày em có thể đàng hoàng đứng bên cạnh anh mà không thấy e ngại. Ngày ấy có thể không đến hoặc có đến thì hẳn nó còn xa lắm. Nhưng xin anh đừng cứ mãi giục em đi lấy chồng như hiện tại, được không?
Hoa Anh Túc -
Nguồn thông tin được HOCHOIMOINGAY.com sưu tầm từ Internet