Những ngày cuối thu đầu đông, đợt gió mùa đầu tiên tràn về lạnh đến thấu xương. Người ta không có ý niệm mùa về, cái mùa dành cho việc co ro và thu mình lại, "cái mùa độc ác" khiến người ta thấy cô đơn, cái mùa người ta thèm ra ngoài đường có đôi có cặp. Người ta chỉ nhận ra đông về khi nhìn thấy người nào người nấy khoác lên mình những chiếc áo bông to sụ, trên đầu đội sùm sụp những chiếc mũ len đủ màu, tay nắm tay nhau qua lại giữa những ngày phố xá xám xịt.
Đông về bằng với cô đơn. Cô đơn, anh hẹn hò với em bao lâu rồi? Làm bạn với em lâu thế rồi nên anh chẳng còn cảm giác sầu lo hay buồn bực nữa. Cả cái cảm giác cáu kỉnh, khó chịu mỗi khi nhìn thấy từng đôi một lướt qua mặt mình. Trước kia anh trẻ con đúng không? Bây giờ có em rồi anh chẳng cần thêm ai nữa.
Anh từng ước ao thậm chí thèm thuồng có người nắm tay mình đi hết những con đường chằng chịt, ngoằn ngoèo như bàn cờ quanh phố cổ. Khi nào mỏi chân rồi có thể sà vào một quán vỉa hè nào đấy uống cốc chanh muối nóng, xì xụp húp cháo trai. Bây giờ không còn ai nắm tay anh, anh sẽ tự hà hơi thổi cho đôi bàn tay bớt cóng. Hà Nội có những góc giống như một châu Âu thu nhỏ, anh sẽ đi và lưu lại một vài bức ảnh. Giống hệt một khách du lịch lang thang, em nhỉ?
Cô đơn, anh từng sợ. Sợ như sợ một thứ cảm giác xót xa đến tê buốt nhất là quãng thời gian người ấy cứ im lặng mà bước ra khỏi cuộc sống của anh. Dù có mạnh mẽ, có can đảm đến đâu những giọt nước mắt vẫn chảy dài hòa lẫn với mưa đông lạnh như nước đá. Không hình thù, không màu sắc, chỉ là những vệt loang lổ, tím tái đến nghẹn ngào. Anh không trách cứ, không thở than, không oán hận nhưng trong lòng anh hình thành nỗi sợ mơ hồ. Sợ cô đơn. Sợ những thứ đã trở thành quen thuộc từ bây giờ phải một mình trải qua. Nhưng có lẽ mọi thứ vẫn cứ phải tiếp tục, tất cả đều có thể thành thói quen thì cô đơn cũng không ngoại lệ...
Không có ai kia anh có thể trùm chăn ngủ nướng cả ngày, có nhiều thời gian hơn để học cách làm vài ba món ăn, học cách pha trà, pha café...
Không có ai kia anh sẽ mặc thật nhiều áo, vù vù phóng xe qua các con đường mà không phải sợ cái lạnh thấm qua lớp áo dày, cũng không sợ thiếu thốn bờ vai vững chãi, quen thuộc của ai đó.
Không có ai kia, anh sẽ leo lên bus chọn ghế cuối cùng mà ngồi. Thoải mái ngắm nhìn hình ảnh vụt qua lớp kính mờ của xe rồi thả hồn suy nghĩ & tưởng tượng một chuyện tình xe bus lãng mạn chẳng hạn.
Không có ai kia anh vẫn tự chăm sóc bản thân mình, vẫn ăn uống, ngủ nghỉ đúng giờ, vẫn tụ tập bạn bè mỗi cuối tuần hay tổ chức một chuyến du lịch xa.
Không có ai kia anh vẫn còn có bố mẹ, có bạn bè ở bên. Anh vẫn tự mình làm được rất nhiều thứ, vẫn có những vụn vặt đời thường, vẫn có kỉ niệm để nhớ về.
Nói đơn giản là như thế nhưng không phải ai cũng làm được, và không phải ai cũng yêu được em đâu, cô đơn ạ! Nhưng một người nếu cứ ôm giữ mãi quá khứ, không cho bản thân một cơ hội thay đổi sẽ không còn biết cách để yêu bản thân mình nữa. Con người có nhiều khi hoặc không cam tâm hoặc vẫn còn nuối tiếc nên cứ cố chấp ở mãi trong nỗi đau. Từ đấy cô đơn mới có cớ kẹt cứng lại trong tim. Nếu không tháo dỡ nó, không tự biết cách làm bản thân mình vui thì cô đơn biết đến bao giờ mới chịu bỏ đi?
Sau tất cả những gì có được, anh vẫn yêu tự do, yêu cô đơn, anh sẽ cùng em bước đi cho đến khi tìm thấy người thực sự yêu thương anh. Hãy hứa rằng em sẽ cho anh những khoảng lặng bình yên nhất để anh tìm về mỗi khi mỏi mệt và chếnh choáng nhé!
Cô đơn, anh lỡ yêu em mất rồi.
Nam Nguyễn -
Nguồn thông tin được HOCHOIMOINGAY.com sưu tầm từ Internet