Thế giới của em rất nhỏ, thế nên từ khi anh bước vào thì bỗng trở thành duy nhất. Tự hỏi bản thân đã nỡ rung động từ giây phút nào để lúc thảng thốt nhận ra thì cố che đậy. Người đến, dạy em những cái đầu tiên, chỉ là em đón nhận nhưng rụt rè và thờ ơ. Nếu mặt biển sóng lặng chiều hôm tức là cả đại dương đang cồn cào lắm. Nhưng một con bé, ngang bướng và phòng thủ luôn chỉ biết khép mình giữa bộn bề, thì khi yêu nó sẽ day dứt biết mấy Từ khi nào em dạy mình hai mặt với anh, nhưng vốn dĩ mọi dây thần kinh em có căng lên đến độ thì chỉ bất lực trước mớ cảm xúc yếu mềm. Vậy nên em đã từng hơn một lần muốn thú nhận, nhưng kết quả với em chỉ là cát qua kẽ tay, em cười.
Anh, một thế giới khác, chỉ là khi chạm chân đến ngưỡng cửa vẫn không thể hiểu, nếu có ai gõ cửa, cửa vẫn mở, nhưng trái tim đã khóa trái. Người chỉ cho em chạm chân đến ngưỡng và thăm quan không gian ấy nhưng tuyệt nhiên không dành cho em bất kì ưu tiên nào. Nhưng đến nay, em vẫn băn khoăn về muôn vàn lí lẽ, chỉ là nếu để trái tim em trả lời thì nó sẽ hoàn toàn khác với thực tế. Tỏ ra đê tiện nhất mà em từng biết nhưng sâu trong đó là một trái tim nồng ấm vốn dĩ đã bị lạnh lẽo lâu lắm rồi, chỉ là lúc ấy em vừa thương vừa hận.
Nếu khi ấy em có đủ dũng cảm thành thật với bản thân thì liệu rằng mình đi đến đâu trong đoạn đường dang dở này. Nếu khi ấy anh không đặt cho em quá nhiều hi vọng thì liệu tất cả có bắt đầu. Sau mọi chuyện, bản thân em đã chôn chặt tất cả. Có lẽ, giữa mọi ngã đường chỉ là ta chưa đủ yêu thương để níu giữ nhau.
Đến một lúc nào đó em nhận ra yêu thương không đồng nghĩa với sở hữu và chân thành không phải lúc nào cũng được đáp trả. Chúng ta vẫn sống, cùng một thành phố, một mối quan hệ mập mờ, không đầu không cuối, thế là đủ. Với những con người như chúng ta, chỉ đi qua nhau chứ không thể đồng hành vì mọi lí do bất định. Vì đâu một cơn gió lạc mất và thổi vào lòng em những lạnh nhạt hờ hững. Em cũng rồi quen dần cảm giác bình yên khi đi một mình nhưng trưởng thành đôi lúc nếm trải lắm nỗi cô đơn .
Ai cũng than thở trong bộn bề tìm kiếm, thế nhưng, chỉ có điều rằng, tìm thấy chắc gì đã không để lạc mất. Giữa lúc ngập ngừng, nín lặng, đôi khi, chỉ muốn quên đi cảm thức của giác quan để nỡ có đau, có mòn, có thổn thức thì vẫn tê liệt.
Nguyen Hai Anh -
Nguồn thông tin được HOCHOIMOINGAY.com sưu tầm từ Internet