tình yêu có vị gì? Sẽ thật khó để trả lời được câu hỏi này một cách toàn vẹn. Có hàng ngàn cách trả lời cho câu hỏi này. Vốn dĩ mồi người có một cách lý giải riêng cho câu trả lời của chính mình.
Tình yêu là một phần không thể thiếu của cuộc sống. Cuộc sống muôn màu tình yêu muôn vị...
Em từng hỏi tôi rằng "Tình yêu có vị gì?". Tôi chỉ cười và ôm lấy em, hôn lên bờ môi mềm mại của em.
Với tôi, tình yêu có vị của cái hôn dài.
Tình yêu muôn vị, mỗi người sẽ cảm nhận hương vị tình yêu theo những cách khác nhau. Khi ta là một đứa trẻ, tình yêu giống như thứ quý giá nhất thế gian. Đứa trẻ định nghĩa tình yêu thương mọi người dành cho nó như vị chocolate vani béo ngậy; như vị kem dâu sữa ngọt mát. Tình yêu mang hương vị bữa cơm mẹ nấu dành cho gia đình vào cuối tuần. Tình yêu có vị nồng của bố sau ngày cuối tuần làm việc vất vả vẫn xòe tay ôm đứa con thân yêu vào lòng và ôm hôn chúng. Tình yêu có vị thơm thảo của đứa con cố gắng học tốt, chăm ngoan để bố mẹ luôn tự hào.
Khi chúng ta già, tình yêu có vị cảm thông chia ngọt sẻ bùi. Từng đó quãng thời gian xảy ra, cả cuộc đời gắn bó và cùng nhau vượt qua bao gian khó. Nếu không có sự cảm thông cùng chung vai gánh vác mọi vất vả, khó khăn thì sao có thể sống bên nhau trọn đời.
Đối với tôi, tình yêu có vị ngọt. Tôi yêu em nhiều hơn tất cả những gì tôi có thể nói ra và hành động để chứng minh. Khi yêu em tình yêu có vị hạnh phúc. Những cái nắm tay thật chặt, nụ hôn dịu dàng và sự quan tâm dành cho nhau. Tôi cảm nhận vị tình yêu lớn dần lên từng ngày. Tôi đã tin rằng trọn đời, trọn kiếp ta sinh ra là dành cho nhau. Nhưng có lẽ tình yêu của chúng ta chưa đủ lớn...
Ngày em rời bỏ tôi, tình yêu đã mất đi hương vị hạnh phúc. Thay vào đó là sự cay đắng ngậm ngùi. Mất em, giống như thể tôi đánh mất đi điều gì quý giá mà mãi mãi sau này tôi vẫn tự nhủ rằng chẳng thế yêu lại một ai nhiều như thế.
Nhiều năm sau, tôi vẫn còn cảm nhận vị ngọt ngào của thủa yêu em qua những hoài niệm. Tiếc là, khi chợt tỉnh giấc mơ thì đã biến mất chẳng còn dấu vết. Cứ thế, tôi mang bong hình em trong kí ức và mối tình giờ chỉ còn đơn phương.
Người ta nói, tình yêu như con dao hai lưỡi. Nắm càng chặt, vết thương càng sâu. Chi bằng học cách buông tay cho người ta tìm hạnh phúc mới. Tình yêu của tôi cứ quẩn quanh giữa ngọt ngào và đắng cay, giữa cuồng nhiệt và cách xa.
Em từng ví tình yêu của chúng tôi như thanh chocolate đắng. Em bảo, chocolate sữa ngọt mà nhanh chán. Chỉ có Dark chocolate là khiến người ta thưởng thức được trọn vẹn vị chocolate. Lần đầu ăn thử viên kẹo em tặng nhân ngày Valentin, tôi cố nhắm mắt ăn hết cho em vui. Viên kẹo đắng quá, tôi chẳng cảm nhận được vị ngon như cái cách em nhí nhảnh miêu tả. Tôi đã nghĩ đó là trò đùa tinh nghịch của em cho tới khi cảm nhận được vị ngọt lan tỏa nơi đầu lưỡi.
Em bảo, tình yêu ngọt ngào nhất là khi đã cùng trải qua khó khăn, thử thách. Cũng như Dark chocolate ban đầu đắng và sau thì vô cùng ngọt ngào. Có lẽ tôi và em giống như hai đường thẳng trên cùng mặt phẳng. Chỉ song song cùng hướng nhưng mãi mãi không thể giao nhau. Vì thế, em chọn cách rời xa tôi để tìm hạnh phúc – thứ hạnh phúc tôi không mang lại được cho em.
Ngày em lấy chồng, tôi cũng rời Sài Gòn ra Hà Nội công tác. Tôi muốn tìm một vùng đất mới, nơi chẳng có những gì thân thuộc để gợi nhớ về em. Bạn bè tôi lần lượt lấy vợ. Tôi trở thành chàng trai độc thân duy nhất còn xót lại. Tôi cũng chẳng màng quan tâm điều đó. Tôi phấn đấu cho công việc, xây dựng chỗ đứng cho mình. Chỉ có điều ấy mới giúp tôi quên được em.
Rồi cô ấy xuất hiện như định mệnh. Giữa lúc tôi không ngờ tới. Cô ấy khiến tôi lấy lại được niềm vui tưởng như đã mất lâu rồi. Tôi bắt đầu chú ý hơn tới ngoại hình, bắt đầu dành thời gian rảnh để thưởng thức cuộc sống thay vì vùi mình trong giấc ngủ dài. Nghĩ tới cô ấy tôi thấy vui, đôi tay gõ nhịp xuống bàn như đang thưởng thức một bản nhạc du dương. Lần đầu tiên gặp cô ấy ở hội nghị của công ty, tôi chẳng mấy ấn tượng. Ngay cả khi cô ấy xin số vì lý do công việc tôi cũng không nghĩ gì nhiều. Cô ấy đi vào cuộc sống của tôi một cách nhẹ nhàng.
Bằng cách nào đó, cô ấy biết mối tình đầu cay đắng của tôi. Hôm đó là cuối tuần, cô ấy hẹn tôi tới quán café. Cô ấy nói với tôi về một loại quả rừng tên gọi là Mac kham. Tôi đã nghĩ tới những viên Dark chocolate của em ngày nào. Cô ấy không giới thiệu hương vị mà để tôi từ từ cảm nhận. Thứ quả thật lạ lùng, ăn vào chua chát sau ngọt dần. Kì lạ hơn, càng uống nước càng cảm thấy ngọt trong miệng.
Tình yêu cũng vậy, rất chua chát nhưng cũng chẳng kém phần ngọt ngào. Chỉ có điều ta chấp nhận vị chua chát nên dừng lại hay cố gắng nhấp chút nước để cảm nhận sự ngọt ngào. Tôi đã quyết định yêu thương cô ấy trọn đời.
Người ta nói hãy trân trọng người con gái tới sau, vì họ đã hàn gắn vết thương trong trái tim của bạn. Tôi tin vào quyết định của mình và đang cảm nhận vị tình yêu hạnh phúc. Lần này, nhất định tôi sẽ không để mất người con gái tôi yêu thêm một lần nữa.
Nếu ai đó lại một lần nữa hỏi tôi rằng "tình yêu có vị gì?". Tôi sẽ trả lời "Cuộc sống muôn màu, tình yêu muôn vị. Hãy cảm nhận hương vị tình yêu bằng chính trái tim của bạn".
Nguyễn Diệu Linh
Nguồn thông tin được HOCHOIMOINGAY.com sưu tầm từ Internet