Cuộc đời một người là "mô tuýp" của những buồn – vui, hạnh phúc – đau khổ. Có những điều ở đời luôn mặc định là lẽ tự nhiên. Tựa như việc một người có đa tình cách mấy thì đến một lúc nào đó học cũng phải lựa chọn cho mình một điểm dừng chân để vẹn tròn cảm xúc. Một người có quỵ lụy cách mấy thì đến một lúc nào đó cũng phải biết tự tìm cách đứng lên và thôi nhìn về quá khứ... Nghĩa là chỉ cần muốn thì ở phía cuối mỗi con đường những tưởng là ngõ cụt vẫn luôn tồn tại một lối rẽ được xây dựng từ niềm tin. Vậy cớ làm sao chỉ vì sợ bị khước từ mà em phải trằn trọc, đắn đo, khiến tim em thay vì ngọt ngào thương nhớ lại quặn lên đau từng hồi vì nỗi sợ hãi yếu đuối, hèn nhát. Chẳng đáng đâu em!
Em có biết rằng, tất thảy mọi thứ trên thế gian này, kể cả bản thân em đấy cũng chỉ là hữu hạn thôi em, vậy thì hà cớ gì em không hít thật sâu và luôn mỉm cười sống trọn vẹn những hữu hạn ấy. Vì tất thảy là hữu hạn nên thương yêu kia cũng chỉ là hữu hạn. Người ta không thương em đó âu cũng là lẽ tự nhiên mất rồi. Lẽ tự nhiên thì ai màng dị nghị chứ? Xưa nay, thương yêu chưa bao giờ là lỗi lầm, người chót ngả lòng thương yêu chưa bao giờ là người sai trái dẫu rằng tình yêu đấy có sai người sai luôn thời điểm.
Vậy nên em này, xin hãy nhớ cho rằng, tình đơn phương xưa nay là thứ tình cảm đẹp nhất, em hãy trân trọng nó như thể là điều may mắn mà cuộc sống này ban tặng em. Đừng mơ hồ, ngờ vực, những sân si em đã trải qua đó là lẽ dĩ ngẫu ở đời, em chân thành, tim em chân thành rồi chân thành thương yêu sẽ thôi tránh né. Hãy điềm nhiên mà tự hào rằng chí ít giữa cuộc sống tất bật, bộn bề, thế giới mà tình ái đã mất đi ý nghĩa thiêng liêng vốn có của nó - con tim em vẫn còn rung động thật tâm. Giữa thế giới hàng tỷ người này em vẫn tìm được người khiến tim em thổn thức, rộn ràng. Và hãy nhớ rằng sự vô tri mới là điều đáng sợ nhất trên thế gian này em ạ!
Em hãy cứ vui đi vì tình đơn phương rất đau nhưng ẩn sâu trong nó là sự xuôi lòng nhẹ dạ hồi cuối. Em có biết không, sẽ chẳng có cảm giác nào trong thế giới tình yêu hão huyền này tuyệt vời bằng cảm giác chia tay tình đơn phương. Chia tay nó là sự tự nguyện, rồi em sẽ hiểu rằng chưa có một cuộc chia ly, chưa có một sự từ bỏ nào mãn dạ đến vậy đâu em, thay vì khóc lóc như bao kẻ yêu nhau ngoài kia, em sẽ an nhiên nở nụ cười mãn nguyện, nụ cười cho sự can đảm của bản thân, nụ cười chúc phúc đầy tâm ý.
Em à! Rồi em sẽ hiểu rằng duyên là trời định còn phận là ở tâm mình. Nhân duyên cho em sự gặp gỡ, tâm em muốn an phận nhân duyên nhưng những thứ có sự tham gia của nhiều hơn một người thì luôn hàm chứa sự lệ thuộc chìm hoặc nổi. Bàng quan với mình không có nghĩa là người ta không trân trọng em. Người ta trân trọng em đấy chứ, có trân trọng mới giúp em giữ đôi chân mềm thôi lạc lối. Chỉ là sự trân trọng ấy chưa đủ mức gắn mác thương yêu.
Cuộc đời mỗi người, ai rồi cũng sẽ gặp " được" một mối lương duyên thiên định nhưng tâm không định. Ai rồi cũng sẽ dành thương yêu cho người quay lưng với mình. Nhưng hãy thầm cảm ơn rằng cái quay lưng ấy không phải là bội bạc, trắng trơn mà quay lưng ở đây chỉ là chưa bao giờ bắt đầu vì vốn dĩ không cùng chung một lối.
Thương thầm những kẻ chẳng thương - hãy cứ can đảm lên em và hãy thầm cảm ơn cuộc đời này đã cho em trải qua những giây phút vẹn tròn những cảm xúc đến vậy.
Em con gái như những cành hoa dại
Mọc bên đường vẫn ngạo nghễ kiêu sa.
Hường Chípp -
Nguồn thông tin được HOCHOIMOINGAY.com sưu tầm từ Internet