Lớp có hai cô bạn cùng tên, nhưng ngoại hình khác nhau một trời một vực. Một cô xin phép được gọi tên là Đ. (Đẹp) và một cô xin phép bị gọi tên là X. (Xấu).
X. và Đ. gần nhà, chơi với nhau từ bé và lớn lên thì học chung lớp. Đ. da trắng, tóc đen dài, dáng người dong dỏng ưa nhìn trong khi X. thì mặt mũi thô kệch từ bé, da ngăm ngăm và tóc thì như mớ rễ tre mọc trên đầu.
Trong khi Đ. có một tá các cậu bạn cùng lớp, các anh chàng khóa trên vây quanh thì X. lại chẳng có ai ngó ngàng. Những buổi sáng tới lớp, thay vì chạy ra sân chơi cùng X. thì Đ. ở lại đếm và đọc thư tình trong ngăn bàn học.
Những khi tan trường, thay vì hỏi han bài kiểm tra hôm nay của bạn thế nào, Đ. thao thao bất tuyệt với X. về những gì mình đọc trong thư khi sáng, và hỏi xem X. thấy anh chàng nào “được” nhất.
X. vẫn trò chuyện với bạn về chủ đề mình không thích. Nhưng đằng sau mỗi câu chuyện, X. lại thấy có vài phần tủi phận. X. dần để ý tới sự khác nhau giữa bạn và mình và lần đầu tiên, X. hiểu sao cô bạn mình lại lắm người theo đuổi đến vậy. Trong khi X. lại chẳng có ai.
Một ngày kia, sau giờ học thể dục, X. trở về chỗ ngồi như thường lệ vì Đ. nay còn bận rộn với đống thư từ. X. vốn đã quen nên cũng chẳng mong ngóng, nhưng hôm nay, như có linh cảm, X. quờ tay vào hộc bàn.
Một tờ giấy gì đó khá dày. Không, đúng hơn là một bức thư được gấp theo kiểu học trò. X. không dám tin vào tay mình, không dám tin vào mắt mình. X. rón rén bỏ lá thư vào cặp sách như một kẻ trộm, và cả chiều hôm ấy cứ đứng ngồi không yên, không có môn học nào vào đầu X. nổi một chữ.
Tối về nhà, X. phải đợi bố mẹ đi ngủ, tới khi chỉ còn lại một mình với đống sách vở, X. mới dám lấy ra lá thư đã giấu tận dưới đáy cặp. Lá thư đề tên của X., viết rằng đã mến X. từ lâu và muốn làm bạn với X. Và quan trọng nhất, lá thư ấy lại từ một anh chàng lớp bên X. đã thầm để ý từ lâu.
Bao nhiêu câu hỏi chạy qua trong đầu. Làm sao cậu ấy biết chỗ mình ngồi nhỉ? Làm sao cậu ấy lại chú ý đến mình? Mình cũng có nổi bật, giỏi giang gì đâu? Liệu mình có nên viết thư hồi đáp không? Nhưng viết rồi thì làm sao đưa?
Vậy là cả đêm hôm ấy X. không ngủ được vì mải miết tự đặt ra câu hỏi, tự tưởng tượng ra câu trả lời. Lần đầu tiên trong đời, X. biết có một người cũng nghĩ tới mình, có cảm tình với mình và thậm chí còn viết thư cho mình nữa. X. đã hiểu cảm giác của Đ…
Hôm sau tới lớp, X, dự định sẽ kể chuyện ấy cho Đ. biết đầu tiên, vì Đ. là bạn thân nhất của X., và cũng vì Đ. đã có nhiều kinh nghiệm trong chuyện này, Đ. sẽ nói cho X. biết phải làm thế nào.
Lần đầu tiên trong đời X. hiểu cảm giác được người khác quan tâm (Ảnh minh họa)
Từ đằng xa, X. trông thấy Đ. đang đứng với một bạn nam. Bạn ấy trông quen quá! À, ra là cậu ấy, chính là cậu bạn X. thầm thương và đã gửi thư cho X. hôm qua. Nhưng họ gặp nhau làm gì vậy? Có phải cậu ấy muốn hỏi dò tin tức của X. qua Đ. không?
X. thoáng mỉm cười với suy nghĩ ấy.
Lén tiến lại gần để nghe họ nói chuyện. X. nghe thấy cậu ấy hỏi Đ. đã nhận được thư của cậu ấy chưa và…Đ. có muốn làm bạn gái của cậu ấy không? Cậu ấy còn cười với Đ. nữa, nụ cười mà đêm nào X. cũng mơ về…
X. chợt hiểu ra tất cả. X. với Đ. vốn cùng tên mà, lại ngồi cạnh nhau nữa. Thế mà X. đã vội mừng thầm.
Làm gì có thư tình cho gái Xấu cơ chứ?
Nguồn thông tin được HOCHOIMOINGAY.com sưu tầm từ Internet