tháng 10 rồi, mình đừng xa nhau anh nhé!
Thu về, nắng đã dịu hẳn thi nhau lọt qua từng khe lá rót xuống mặt phố từng giọt vàng ươm. Gío cũng theo đó mà hanh hao len lỏi khắp ngóc ngách, lùa cả vào mái tóc buông dài của em trên phố, tràn qua cả bàn tay nhỏ hôm nay không có anh nắm chặt. Em thấy lòng vương nặng nỗi nhớ anh. Em thấy lòng bị nỗi sợ hãi bủa vây mà chẳng hiểu sao lại thế khi rõ là anh đang ở đây, bên cạnh em. Có quá chăng khi là do em tự nghĩ rồi tự sầu.
Tháng 10 về, trời vẫn xanh màu xanh ấy nhưng có khi lại chuyển mình xám xịt như chuyện mình buồn vui đan xen lẫn lộn suốt thời gian qua vậy. Tháng 10 rồi, Thu đã đi qua quá nửa và đông ngoài cửa ngõ rồi anh biết không?
Tháng 10 rồi, mình đừng xa nhau anh nhé, để tay em được lồng trong tay anh ủ ấm. Để vai em không run lên khi lạnh vì sẽ có anh kéo vào lòng cho em cái ôm ấm áp nhất thế gian. Để em vẫn hồn nhiên bên anh mà chẳng ngại gió lạnh ngoài kia hay ngày không nắng mặt trời của đông sắp tới.
Tháng 10 rồi, mình đừng xa nhau anh nhé, để nỗi sợ chia cắt trong em không còn giăng mắc trong đầu mỗi khi mình giận hờn. Để yêu thương vẫn chan hoà như nắng sớm mai của trời Thu. Để trái tim vẫn loạn nhịp khi mình nhìn vào mắt nhau và để em được yêu anh hết thu này, đến đông kia rồi lại xuân hạ tới, anh nhé!
Em và anh cũng qua rồi những ngày mới yêu trẻ con, những ngày tưởng như xa nhau 1 phút thôi cũng không thể. Chúng ta đều đã lớn, mình sẽ thôi những hờn dỗi trẻ con, sẽ thôi những trách móc vì lí do không đâu, sẽ thôi cả những đêm khóc lặng vì nhau. Anh này, thay vì đẩy nhau xa dần sao mình không buộc lòng nhau lại bởi dây yêu thương.
Và em sẽ không chơi trò đuổi bắt hay trốn tìm để anh phải bận lòng nữa. Càng không vì giận anh mà bất chợt say nắng thu để lạc vào con đường khác, em sẽ dừng lại để đợi anh, đợi anh đến bên dắt tay em qua hết phố này phố kia. Rồi chúng mình sẽ cùng đi ăn, cùng xem phim, cùng chơi trò cả hai đều thích, anh nhé!
Anh biết không, mọi thứ sẽ trôi đi nhanh lắm nếu chúng ta không biết nắm giữ và em cũng đọc được ở đâu đó có ai nói rằng "Nghĩ cho cùng, mọi thứ phù du rồi cũng tan biến. Có nắm tay nhau đi hết con đường không mới là quan trọng".
Đã từng nghĩ cuộc sống này, em có rất nhiều lựa chọn cũng có rất nhiều chuyến đi nhưng hôm nay em bỗng nhận ra: Phải chăng trở thành đích đến của ai đó mới là chuyến đi lớn nhất trong đời.
Anh à, tháng 10 rồi, vẫn cứ nắm chặt tay em được không anh?
Nhoc Meokem -
Nguồn thông tin được HOCHOIMOINGAY.com sưu tầm từ Internet