Em bảo rõ ràng em chưa hề muốn đi, em im lặng vì sợ những lời em nói sẽ làm tổn thương đến anh hơn nữa, sợ anh buồn, sợ anh đau lòng thêm. Nhưng em đâu biết mỗi khi chúng mình im lặng chẳng nói với nhau điều gì, anh một mình ở đó với nỗi sợ hãi mơ hồ và cảm giác mất mát chính anh chẳng hiểu nổi.
Nhiều khi cảm giác dần xa chẳng phải điều gì quá lớn, chỉ là nơi anh ở mưa rơi lạnh buốt còn bên em trời nắng và nóng suốt cả ngày. Vậy là chẳng hiểu nhau.
Câu cuối chúng mình nói với nhau là gì em nhỉ? "Sao cũng được, bỏ luôn đi".
Rồi cả hai im lặng.
Em biết không, dù ngoài trời có mưa lớn, lạnh buốt thế nào đi chăng nữa, cũng chẳng bằng cơn mưa trong lòng anh. Anh rất muốn, rất muốn chạy đến ôm em vào lòng. Nhưng anh chẳng thể, chẳng thể lại gần thì nói gì là chạm đến chứ.
Anh còn nhớ em từng nói với anh rằng, em chọn lặng im sau mỗi lần tranh cãi, chẳng phải vì em quá mệt mỏi hay chẳng còn thương anh. Chỉ là cả hai chúng ta đều thương nhau, tại sao cứ phải nói rồi làm tổn thương nhau bằng cái cách đó.
Em bảo rõ ràng em chưa hề muốn đi, em im lặng vì sợ những lời em nói sẽ làm tổn thương đến anh hơn nữa, sợ anh buồn, sợ anh đau lòng thêm. Nhưng em đâu biết mỗi khi chúng mình im lặng chẳng nói với nhau điều gì, anh một mình ở đó với nỗi sợ hãi mơ hồ và cảm giác mất mát chính anh chẳng hiểu nổi.
Anh thà cứ thế mà cãi nhau, mà nặng lời mà đau lòng chết đi được, chỉ cần em vẫn còn ở đó, để cuối cùng anh vẫn được lại gần ôm lấy em. Nhưng mà, đó chỉ là cái suy nghĩ ngớ ngẩn buồn cười của anh thôi.
Rồi khi anh dần quen cái cảm giác lúc em để anh một mình ở đó, em lại nghĩ rằng anh chẳng cần em nữa, rồi nói những lời đau lòng như anh buông em ra cũng được, tốt thôi. Chẳng ai muốn nắm một người lúc nào cũng làm tổn thương mình. Còn em, em muốn đi hay ở chẳng đến phiên anh quản.
Thật hả em? Rằng em thật sự muốn anh buông đôi bàn tay mà anh đã thiết tha nắm lấy? Rằng em muốn chúng mình chẳng còn là của nhau sau ngần ấy yêu thương, sau những điều còn dang dở? Để rồi em của anh sẽ ra sao, sẽ một mình vở tỏ ra mình mạnh mẽ chẳng sao cả.
Anh chẳng muốn em chìm trong cái hố cảm xúc chẳng thoát ra được, càng không muốn em của anh mất đi nụ cười.
Anh chỉ biết rằng, đớn đau nào rồi cũng có lúc dịu đi, chỉ tình thương ta dành cho nhau là còn mãi. Là những nỗi nhớ, những kỉ niệm chẳng dễ dàng nhạt phai.
Em còn nhớ chứ, anh đã hứa rằng chỉ cần anh còn ở đây, thì em mãi luôn là người anh muốn ôm trọn lấy. Và anh, mãi ở ngay đây. Nhìn về phía em.
Ôm em của anh.
Gouté -
Nguồn thông tin được HOCHOIMOINGAY.com sưu tầm từ Internet