Có dịp quen biết nàng qua công việc, ngay từ lần đầu tiếp xúc, chàng đã thấy mình hoàn toàn bị thu hút. Nhìn ngón tay áp út của nàng vẫn trống không, lòng chàng rộn ràng sung sướng. Để rồi càng tiếp xúc với nàng, chàng càng lún sâu không thể nào rút chân ra nổi. Chàng đã bị nàng chinh phục hoàn toàn. Nụ cười, ánh mắt, từng lời nàng nói đi vào trong giấc mơ hàng đêm của chàng. Chàng ăn, ngủ, uống, làm việc - bất cứ lúc nào cũng nghĩ tới nàng. Chàng mắc bệnh thật rồi: bệnh tương tư, và hoàn toàn không còn thuốc chữa!
Một buổi chiều tan làm, chàng qua trường mẫu giáo đón con hộ chị gái. Bất ngờ thay, chàng gặp nàng ở đó, cũng đi đón 1 đứa trẻ. Nhìn thấy nàng, chàng vui mừng hớn hở, hồ hởi hỏi thăm: “Em cũng đi đón bé hộ ai à?”. Thế nhưng nụ cười lập tức đông cứng trên miệng chàng khi nghe được câu trả lời: “Đây là con gái em!”. Sau đó nàng bảo con gái chào chàng thế nào, con bé ngoan ngoãn nghe lời chào chàng đầy lễ phép ra sao, chàng không còn tâm trí đâu mà để ý nữa. Chỉ biết, từ lúc nghe được câu trả lời của nàng, chàng đã không còn là chàng nữa.
Chàng ngơ ngơ ngẩn ngẩn, đờ đẫn, thẫn thờ, nàng và con bé đã tạm biệt chàng và đi khuất tự lúc nào, chàng cũng chẳng hay. Cho tới khi thằng cháu kéo chàng tới lần thứ mười mấy thì chàng mới giật mình định thần lại, lái xe theo phản xạ về nhà. Đã thế, trên đường thằng cháu lại còn tỉ tê tâm sự với chàng: “Bạn ấy học cùng lớp cháu đấy! Bạn ấy không có bố, ngày nào cũng chỉ có mẹ tới đón thôi chú ạ! Thương nhỉ!”. Đủ thứ tư vị dâng đầy miệng chàng, đắng ngắt, mặn chát, khiến chàng chẳng thể thốt được nên lời, chỉ cố nở 1 nụ cười cứng đơ gượng gạo với cháu rồi “ừ” một tiếng nặng như chì.
Mấy ngày liền chàng cứ như người mất hồn, chẳng tập trung làm được việc gì cả, ngớ ngẩn tới mức bị sếp mắng xong còn cười toe toét, khiến ai cũng tưởng chàng sắp sửa là bệnh nhân của bệnh viện tâm thần tới nơi rồi. Trong chỉ vài ngày ngắn ngủi mà chàng đã trải qua không biết bao nhiêu thứ cảm xúc: sốc, đau đớn, thất vọng, tim như vỡ ra thành ngàn mảnh vì bị phản bội. Chàng chìm trong bể khổ của bản thân mình, nhưng cũng chẳng dám trách nàng nửa lời. Hai người cũng đã chính thức là gì của nhau đâu, nàng không khoe con gái với chàng nhưng cũng chẳng phải cố tình giấu giếm. Lúc đụng độ ở cổng trường mẫu giáo, chẳng phải nàng rất thản nhiên và bình tĩnh giới thiệu con bé với chàng đấy sao.
Chàng biết, cho dù nàng có quá khứ thế nào, thì chàng đã trót yêu nàng mất rồi (Ảnh minh họa).
Nhiều đêm thức trắng, chàng tự dày vò mình với câu hỏi: “Mình có thể chấp nhận điều đó hay không?”. Ở đây chính là đứa con riêng của nàng. Thực sự mọi chuyện đột ngột quá, chàng thực sự chưa thể thích nghi được. Chàng cũng e ngại cả những rào cản từ phía gia đình mình nữa. Nhưng rồi, 1 tuần, nửa tháng, rồi 1 tháng qua đi, trong khi chàng chưa đưa ra được câu trả lời chính xác thì chàng đã thấy một nỗi nhớ nàng cồn cào ruột gan, cháy bỏng trong lòng. Chàng biết, cho dù nàng có quá khứ thế nào, thì chàng đã trót yêu nàng mất rồi, và chẳng còn cách nào khác được hơn là vui vẻ chấp nhận tất cả những gì thuộc về nàng.
Chàng tới tìm nàng, nàng vẫn cười với chàng nụ cười quen thuộc, vờ như không hề để tâm đến việc cả tháng nay chàng mới liên lạc lại. Nhưng cũng từ đây, trong mối quan hệ của nàng và chàng xuất hiện thêm 1 nhân vật nhí, chính là con gái của nàng. Con bé rất đáng yêu, chàng thực lòng yêu mến nó, chứ không hề phải cố gắng dặn lòng mình phải đối xử tốt với bé vì bé là con của nàng. Nhiều lúc 3 người đi bên nhau, 1 bên chàng dắt tay con bé, 1 bên nắm chặt tay nàng, rồi nhìn nàng đầy ý tứ. Nàng đáp lại bằng một ánh mắt ấm áp khiến chàng hạnh phúc ngất ngây. Trong thâm tâm chàng đã chấp nhận tất cả, không còn chút đắn đo, gượng ép nào nữa.
Một tối, nàng bận làm thêm tới muộn nên chàng tới nhà nàng đảm trách vai trò “bảo mẫu” giúp nàng. Dắt con bé xuống công viên dưới nhà đi dạo, một bác hàng xóm xởi lởi tới hỏi thăm chàng: “Này, tôi thấy cậu đi lại đây luôn, chắc là người yêu của cô H. (tên nàng) hả?”. “Dạ” – chàng cười tươi như hoa. “Để ý nhiều lần, thấy cậu chăm chút con bé lắm, mà tôi phục lăn. Cả cô H. nữa, thời buổi này các cô cậu trẻ tuổi mà có tấm lòng như vậy thật đúng là hiếm có khó tìm. Mẹ đẻ nó thì bỏ nó đi lấy chồng… Còn 2 người chẳng đẻ chẳng gì mà lại yêu thương nó như thế, cho dù cô H. là dì nó nhưng nhận nó làm con thì cũng thật là đáng khâm phục”. “Ơ…” – chàng cứng cả lưỡi chả nói được gì, nhìn bác hàng xóm nhà nàng đã đi xa mà không hiểu trong lòng mình bây giờ là cảm giác gì.
Ông trời thật là trớ trêu, trong có một thời gian ngắn mà khiến chàng sốc lên sốc xuống thế này thì sớm muộn gì chàng cũng bị bệnh tim mà chết mất. Hóa ra cô bé này là cháu gái của nàng! Trước đó, kể cả con bé là con gái nàng, chàng vẫn yêu thương, che chở cả 2 mẹ con nàng như thường. Giờ biết được sự thật sốc đến nhường này về cái gọi là đứa con riêng của người yêu, chẳng có lí gì chàng lại không thể giống nàng, nhận cô bé làm con cả! Chàng nhìn con bé, cười ngoác đến tận mang tai. “Chú cười gì thế?” – con bé nhìn chàng bằng ánh mắt đầy thắc mắc. Chàng không trả lời, vẫn chỉ cười, thấy cái cơ thể nặng gần 70 kg của mình nhẹ tựa bông vậy, bước chân đi mà cứ nhẹ bẫng như chỉ muốn bay lên.
beforeAfter('.before-after');
.tacgia, .tacgia a {color: #999;font-weight: normal;padding-top: 10px;display: inline-block;}.tacgia .pencil{padding-right: 18px;height: 14px;background-position: -57px 0;display: inline;margin-right: 5px;background-image: url('http://kenh143.vcmedia.vn/skin/icons.png');background-repeat: no-repeat;}