Hắn đã lấy vợ được gần 4 năm, có một cậu con trai kháu khỉnh lên 3 tuổi. Nói về thành tựu làm chồng, làm cha của mình, không dám vỗ ngực tự hào mình là tuyệt vời nhất quả đất, nhưng hắn tự thấy mình đã thực hiện rất tốt, rất đầy đủ, chẳng có gì đáng để phàn nàn cả!
Này nhé, hắn có 1 công việc với thu nhập khá và ổn định. Tất nhiên vợ hắn cũng đi làm, nhưng lương kém hơn hắn, vì thế có thể nói hắn là trụ cột kinh tế trong nhà. Làm tốt vai trò này, coi như là hoàn thành đến 90% trách nhiệm của 1 người đàn ông rồi còn gì! Tiếp đến, hắn không vướng vào tật xấu to tát nào, cờ bạc không, thi thoảng chơi bài vui với bạn bè không tính, rượu chè tuần đôi lần với chiến hữu cũng là điều quá bình thường, không đáng nhắc tới. Còn chuyện gái gú, hắn lại tuyệt đối chả bao giờ dính líu vào. Xét ra, thời đại ngày nay nguyên việc kiếm được 1 ông chồng chung thủy như hắn đã là trúng số độc đắc rồi ấy chứ!
Còn cái chuyện vợ hắn thi thoảng có cằn nhằn rằng hắn vô tâm, gia trưởng, lười biếng không chịu giúp vợ việc nhà, hắn không phủ nhận hoàn toàn, nhưng đem so với những ưu điểm to đùng ở trên thì thật chẳng đáng nhắc tới. Hơn nữa, phụ nữ không phải nên “giỏi việc nước, đảm việc nhà” sao, mấy cái chuyện nhà cửa, con cái là việc của đàn bà, còn đàn ông phải làm những chuyện to tát mới xứng tầm chứ! Hắn thấy cái việc hắn nhiều khi vô tâm, cục cằn với vợ vì những chuyện không đâu, hoặc giao phó hết việc nhà cho vợ còn mình đi làm về là chỉ việc vểnh râu đợi cơm cũng chẳng có vấn đề gì ghê gớm. Vợ hắn chỉ được cái hay đòi hỏi ấy chứ! Sướng không biết đường sướng! Thử vớ về 1 thằng dẻo mỏ, chịu khó làm việc nhà nhưng nó dăm bữa lại đi gái, bảy bữa lại cờ bạc nợ nần hoặc rượu chè be bét, thậm chí nữa là ăn bám vô dụng xem sao! Lại chả hối hận vội!
Mọi chuyện sẽ vẫn cứ như thế, nếu như không có 1 lần hắn và mấy thằng tới nhà 1 thằng bạn làm khách. Mở cửa đón bọn hắn là vợ nó – gọn gàng sạch sẽ với bộ đồ mặc nhà nhưng rất hợp mốt, nụ cười tươi roi rói, trang điểm nhẹ nhàng rất xinh xắn. Hắn sửng sốt, không nghĩ tới thằng bạn lại có cô vợ đẹp đến thế, trong lòng thầm ghen tị không thôi. Lại nhớ đến vợ mình ở nhà, đi làm ra ngoài thì còn tàm tạm chứ khi ở nhà thì đầu bù tóc rối, mặt mũi lúc nào cũng bơ phờ mệt mỏi. “Cùng phận đàn ông với nhau mà sao lại khác biệt quá trời!” - hắn thở dài trong lòng.
Hắn thấy cái việc hắn nhiều khi vô tâm, cục cằn với vợ vì những chuyện không đâu, hoặc giao phó hết việc nhà cho vợ còn mình đi làm về là chỉ việc vểnh râu đợi cơm cũng chẳng có vấn đề gì ghê gớm (Ảnh minh họa).
Vào ngồi chơi được 1 lúc, thằng bạn cười cười xin phép đi… phụ vợ cơm nước. Hắn mắt tròn mắt dẹt vì ngạc nhiên. Quả vậy, đây thực sự là một vấn đề chưa bao giờ lướt qua trong ý nghĩ hắn, chứ đừng nói là làm. Ở nhà hắn, mỗi khi có khách tới ăn cơm, hắn chỉ việc thông báo 1 câu với vợ, rồi ngồi thưởng thức và bình phẩm các món ăn, còn lại cả quá trình mua sắm, chế biến, dọn dẹp hiện trường như nào là việc của vợ hắn. Ngồi ngoài phòng khách nghe tiếng trò chuyện ríu rít của 2 vợ chồng thằng bạn trong bếp mà mắt muốn rớt ra khỏi tròng. Thằng bạn hắn nói với vợ đầy vẻ hối lỗi: “Hôm nay em phải lỡ hẹn với mấy cô bạn phải không? Anh sẽ bù sau nhé!”. Còn vợ nó thì cười xòa tỏ vẻ không sao cả. Nó đứng bên cạnh vừa làm chân sai vặt, vừa nói chuyện với vợ nó cho đỡ buồn. Xong xuôi, nó ra dọn mâm, bê thức ăn lên. Lúc ngồi ăn, vừa tiếp bạn vừa không quên gắp thức ăn cho vợ, sợ vợ ngại không dám ăn uống tự nhiên. Tiệc tàn, vợ nó định đi dọn dẹp thì nó giục vợ mang hoa quả ra gọt ăn tráng miệng rồi ngồi chơi với mấy anh em, lúc nữa nó sẽ dọn cùng vợ.
Một buổi tối ngắn ngủi ở nhà thằng bạn, chứng kiến cách nó đối xử với vợ nó, lại nhìn thấy ánh mắt sáng ngời hạnh phúc của vợ nó cũng đủ khiến hắn giật mình thon thót. Thằng bạn so với hắn, về công danh sự nghiệp chả thua kém tẹo nào, thậm chí còn có phần nhỉnh hơn, vậy mà khi ở nhà nó lại khác biệt 1 trời 1 vực với hắn như vậy. Thảo nào mà vợ nó nhìn lại tươi trẻ, xinh xắn như thế, còn vợ hắn lại xuề xòa, luộm thuộm, vì làm gì có thời gian mà làm đẹp, giải trí đâu, đi làm cả ngày về lại việc nhà, con cái bù đầu, tới lúc lên giường thì chỉ muốn nhắm mắt ngủ một mạch chứ nào còn thiết tha cái gì nữa!
Có lẽ từ trước đến nay hắn đã sai lầm rồi. Hắn nói đàn ông phải làm việc to tát, nhưng việc to tát mà hắn làm được thì nào đã có gì. Nhà bố mẹ cho, vợ bố mẹ cưới hộ, còn con thì vợ tự đẻ tự nuôi, mà vợ hắn cũng đi làm chứ nào an nhàn rong chơi ăn bám đâu! Hóa ra xưa nay hắn đâu tốt như hắn tưởng. Chắc hẳn vợ hắn ra ngoài cũng gặp không ít những ông chồng tâm lí, chịu khó, cũng chạnh lòng, tủi thân nhưng không nói ra mà thôi. Hắn nhận ra, rõ ràng hạnh phúc gia đình đôi khi xuất phát từ những hành động quan tâm, chia sẻ với nhau từ những việc nhỏ nhất. Mình không thương vợ - người ăn đời ở kiếp với mình thì thương ai? Không thương đợi đến lúc có thằng khác thương mất thì lại ngồi đó mà tiếc hùi hụi!
Về tới nhà, thấy vợ đang dỗ dành con trai quấy khóc, cạnh đó là chậu quần áo vừa giặt, chắc vợ hắn đang định cho con ngủ xong sẽ đem đi phơi. Hắn chạy ngay lại, giành lấy chậu quần áo: “Để anh phơi cho! Em dỗ con ngủ đi”. Phăm phăm đi lên cầu thang, hắn cố tình phớt lờ ánh mắt ngạc nhiên tột độ của vợ, tự nhủ với lòng mình sẽ hành động tích cực để vợ không còn quá ngạc nhiên khi thấy chồng chia sẻ việc nhà với mình nữa!
beforeAfter('.before-after');
.tacgia, .tacgia a {color: #999;font-weight: normal;padding-top: 10px;display: inline-block;}.tacgia .pencil{padding-right: 18px;height: 14px;background-position: -57px 0;display: inline;margin-right: 5px;background-image: url('http://kenh143.vcmedia.vn/skin/icons.png');background-repeat: no-repeat;}