Con thấy mình vẫn trẻ con như ngày nào, vẫn có những lúc giận dỗi khi bất đồng quan điểm mỗi lần tranh luận nhưng cái ý nghĩ xách balo lên vai và đi không còn hiện hữu nữa. Có mấy nơi được như ở nhà cơ chứ, dù tiện nghi đến mấy, sang trọng đến mức nào thì cũng không mang lại cái cảm giác an toàn như cái "ổ chuột" của con ở nhà.
Đã từng có lúc con muốn đi thật xa, xa cái nơi quen thuộc này, xa ba mẹ và cả những người thân thuộc ấy.... lúc còn là một cô bé con. Có lẽ là do cái tôi của con quá lớn nên mỗi lần bị ba mẹ đánh đòn, mặc nhiên con cho mình cái quyền được hờn dỗi rồi bỏ đi đến một nơi thật xa chẳng ai biết con là ai, cái quyền bỏ nhà đi đó mà. Chắc đứa bé nào cũng ít nhất một lần từng nghĩ như vậy, thật đúng là trẻ con!
Giờ đây con đã là một cô gái ba mươi, đi cũng đủ xa, đủ lâu để biết nhà là nơi để về sau những mệt mỏi với bộn bề lo toan cuộc sống và sóng gió của cuộc đời. Xa quê mười năm để theo đuổi cái ước mơ của mình, nhiều lúc thật mệt mỏi, nhiều lúc về đến phòng chỉ muốn nằm vật ra sàn. Nhưng nằm rồi thì cũng phải dậy để tự chuẩn bị cho mình bữa tối không như ở nhà đã có mẹ lo lắng. Có những ngày con chỉ muốn gục ngã vì những khó khăn và sóng gió cuộc đời, bỗng thấynhớ nhà đến chảy nước mắt, chỉ muốn bắt ngay chuyến xe đêm về nhà tìm chút yên bình.
Con thấy mình vẫn trẻ con như ngày nào, vẫn có những lúc giận dỗi khi bất đồng quan điểm mỗi lần tranh luận nhưng cái ý nghĩ xách balo lên vai và đi không còn hiện hữu nữa. Có mấy nơi được như ở nhà cơ chứ, dù tiện nghi đến mấy, sang trọng đến mức nào thì cũng không mang lại cái cảm giác an toàn như cái "ổ chuột" của con ở nhà. Dù mỗi lần về nhà nghỉ vài hôm nhưng mẹ cứ càu nhàu, sao không dọn phòng đi con? Trời ăn với ở toàn tóc tai không kia kìa? Con với chả cái, dọn cái nhà tắm ngay!....Có ti tỉ vấn đề để mẹ càm ràm về con, nhưng đi xa rồi con mới biết, không nghe tiếng mẹ càm ràm thật buồn.
Rồi mỗi chiều ngày đông con nhớ cái cảm giác se sắt lạnh ở nhà, phóng xe ra phố ngồi nhâm nhi caffe hoặc ăn nào ốc, nào sôi chiên, chân gà nướng, chè trôi... Và hàng tỉ thứ mà đi xa rồi mỗi lần con nhớ đến là thèm chảy nước miếng! Nhưng tất cả cũng không bằng món bánh cuốn và sôi vò của mẹ. Giờ ngồi viết thấy thèm ăn với nhớ cái mùi khói hăng nồng mỗi lần mẹ nhóm bếp làm bánh khinh khủng. Mỗi lần mẹ đổ bánh cuốn là con chỉ có nhiệm vụ ngồi hóng mẹ làm được cái nào là ăn ngay tại chỗ cái đó, tới no thì thôi. Đó mới đúng chất ăn bánh cuốn nóng mà chỉ ở nhà mới có.
Nhà là thế đấy chả cần cao sang, buồn thì chạy ra vườn rau hì hục cuốc cuốc, xới xới rồi nhổ mớ rau vào nấu, gà thì vào chuồng bắt mà thịt thôi...mọi thứ sạch, an toàn tuyệt đối luôn. Về nhà là những phiền toái của thế giới bên ngoài bị bỏ lại phía sau cánh cổng nhà, là ngày mai luôn bình yên...chắc chắn thế! Về nhà chẳng cần khép nép nhìn trước ngó sau, đi đứng nói năng cho chuẩn. Là chả cần phải mắt nhắm mắt mở đi vào toilet rồi sau đó vội vàng chạy đến chỗ làm với ổ bánh mì nguội ngắt.
Về nhà là buổi chiều ngóng hoàng hôn xuống để chạy theo mặt trời đang lặn, thấy chân trời xa tít tắp bên kia sườn đồi, cái cảm giác như mình đang trở lại tuổi thơ... bình yên đến lạ! Là buổi tối trong tiết trời đông vùi mình vào đống chăn gối hít hà mùi băng phiến mẹ thường bỏ vào để bảo quản đồ đạc khi con không ở nhà. Là mỗi sáng ngủ đến lúc mặt trời lên cao mà chẳng cần lo lắng bị trễ giờ học hay giờ làm. Là sẽ chẳng còn cảm giác ấm ức vì bị người đời bắt nạt hay cảm giác một mình bất an khi tỉnh giấc giữa đêm.
Về nhà là thế giới đằng sau dù có đang xảy "chiến tranh" cũng không còn quan trọng nữa! Những ngày mệt mỏi, tủi cực cũng sẽ qua đi nhẹ nhàng. Phía trước, đằng sau cánh cổng kia chắc chắn sẽ là nụ cười lanh lảnh như lúc xưa, khi con còn là một cô bé!
Hoa Anh Túc -
Nguồn thông tin được HOCHOIMOINGAY.com sưu tầm từ Internet