Một ngày có nhiều chuyện buồn, thật buồn...Bỗng cảm thấy nhớ nhà, muốn hít thở không khí quen thuộc yên bình ở cái nơi mà mình gắn bó từ nhỏ đến lớn. Xa nhà để lập nghiệp không phải là chuyện đơn giản. Tự cảm thấy không ở đâu như ở nhà, không có ai yêu thương mình vô điều kiện như ba má. Cảm thấy nhớ gia đình ghê gớm. Cảm giác cô đơn cứ bủa vây. Nước mắt cứ chảy dài vì cô đơn. Không phải cuộc sống cho ta tất cả... Cho dù mình cảm thấy may mắn hơn nhiều người, từ bé được ba mẹ yêu thương hết lòng, lớn lên chỉ cứ thế mà cắp sách đến trường, rồi khi khỏi trường đại học lại có được một công việc như mình thường ao ước. Mình vốn may mắn hơn rất nhiều người nhưng không hiểu sao mình vẫn cảm thấy buồn lắm.
Càng lớn càng trưởng thành người ta lại càng thấy cô đơn. Nhiều khi cô đơn đến nỗi tự tìm cách để làm mình cười...Nghĩ cũng buồn cười thật. Chẳng phải bên cạnh mình rất nhiều người sao, nhưng dường như nó thiếu một mảnh ghép nào đó. Tuổi trẻ trôi qua nhanh lắm chỉ cần nháy mắt thôi đã hết một ngày. Hằng ngày đi làm về rồi giam mình trong không gian vắng vẻ tù túng này cảm thấy thật ngột ngạt. Nếu ở nhà mình có thể đến những nơi mình hay đến, ăn những món mình thích như vậy cuộc sống mới dễ chịu làm sao. Mình nhớ cái cảm giác dễ chịu đó...
Cuộc đời ngắn ngủi lắm nhưng làm sao để làm cho nó trở nên ý nghĩa không phải chuyện đơn giản mà ai cũng làm được. Mình sợ tuổi trẻ của mình trôi qua một cách vô nghĩa ở cái nơi xa xôi này. Không hiểu sao mắt cứ ngân ngấn nước... thật ra là buồn vì người vì mình và vì đời.
Dòng Máu Nóng -
Nguồn thông tin được HOCHOIMOINGAY.com sưu tầm từ Internet