Nội dung

Người ta nói phụ nữ là bông hoa còn đàn ông là cái chậu, phải nhìn sự tươi trẻ, ngọt ngào, hạnh phúc của bông hoa thì mới biết được người đàn ông của cô ấy tốt đến nhường nào.

anh à, hóa ra trước giờ em cứ ngỡ yêu thương sẽ là liều thuốc quý giá nhất chữa lành vết thương của một trái tim chưa lành sẹo. Nhưng không. Em nhầm rồi vì dù có thế nào, dù có là gì thì nếu không phải anh - mọi thứ đều vô nghĩa. Đều vô nghĩa anh ạ.

Nếu không phải là anh thì mọi thứ đều vô nghĩa

Gần đây, bất cứ bản nhạc nào cũng làm em bật khóc. Đâu phải mình mới chia tay, cũng đâu phải mình lại va phải nhau nhưng dường như, dường như gần đây mọi thứ như ùa về cùng một lúc, bủa vây lấy em bé nhỏ.

"Em bé nhỏ của anh".

Lúc nào em cũng muốn được nghe anh gọi như vậy. Chẳng phải là thứ gì quá ngọt ngào nhưng mỗi khi em nghe anh nói, em thấy tim mình ấm áp, thấy em thực sự là một đứa con gái đang chìm trong hạnh phúc, bỏ mặc cả thế giới ngoài kia, bỏ mặc những áp lực cuộc sống, những phồn hoa đô thị.

Đôi khi em cũng chán ngán cái vỏ bọc mạnh mẽ của mình nhưng thực sự nếu không có nó thì em biết phải làm sao bây giờ hả anh? Em không còn là đứa trẻ bất hạnh năm 13 tuổi nữa. Em bây giờ đã là cô gái 21 tuổi. Và em vẫn là em bé nhỏ của anh thôi.

Hãy để em nghĩ mãi như thế anh nhé. Anh biết mà, em sợ sự thay đổi của lòng người nên bản thân em cũng sợ sự thay đổi của chính mình. Con người ngoài kia vẫn cứ thế, lòng người vẫn cứ chật chội như thế, cứ thay đổi để phù hợp mà đã không còn là họ của những ngày xưa cũ nữa, mà quên đi lần gần nhất mà mình cười hạnh phúc là gì.

Nếu không phải là anh thì mọi thứ đều vô nghĩa

Có những ngày dù làm gì cũng thấy chán.

Em giờ đây không còn anh. Em tự thỏa hiệp với những áp lực cuộc sống. Chưa lúc nào, chưa bao giờ em cảm thấy được an yên như trước.

Em mệt mỏi rồi anh. Đã ba năm trôi qua, vòng tay anh giờ chỉ là hư ảo. Thỉnh thoảng có những đêm mộng mị em giật mình bừng tỉnh – Em vẫn cô đơn.

Em nhận thức được điều gì là tốt,

Em nhận thức được mình cần phải làm gì,

Vậy mà tại sao em lại mãi như vậy thế anh?

Có lẽ em chẳng cần gì cả. Em chỉ cần yên bình để nhớ anh mà thôi.

Nếu không phải là anh thì mọi thứ đều vô nghĩa

Em cũng không còn thích rong ruổi khắp nơi. Giờ đây, với em chỉ là những buổi café đọc sách, ngồi nghe vài bản nhạc, nói với nhau dăm ba câu chuyện: về đời, về người, về chuyện chúng mình.

Nhiều lúc em tự hỏi, nếu như em cứ tiếp tục cuộc sống như hiện tại, cũng bon chen như bao người thì liệu em có hạnh phúc? Liệu một ngày em có lại được như xưa?

"Người biết không – Khi mưa rơi ngoài cửa. Người nắm tay ta thì thầm:

- Đừng sợ nữa!

Ta chưa bao giờ mong đợi nhiều hơn".

Em không giải thích được cái sự vô nghĩa mà em cảm nhận được là gì?

Em vẫn tiếp tục cuộc sống của mình, vẫn tiếp tục yêu thương bố mẹ - vẫn là những bữa cơm xum vầy, vẫn là những buổi tụ tập cùng đám bạn. Là thế. Nhưng...

À, ra là trống trải anh ạ.

Là trống trải.

Trống trải...

...

Phụng -

Nguồn thông tin được HOCHOIMOINGAY.com sưu tầm từ Internet

Cùng chuyên mục

Đi xe SH mới là đẳng cấp

"Trên thế giới chẳng còn nước nào quan tâm đến xe hai bánh, nó chỉ được coi là phương tiện 'thể thao nguy hiểm'. Ở ta vẫn quan trọng hóa vấn đề, rằng nó thể hiện đẳng cấp của người đi, thật...

Xem thêm  

10 status ấn tượng trong tuần trên Facebook

'Già rồi hãy sống và làm những điều mình yêu thích, đơn giản vì mình không còn nhiều thời gian', Kỳ Duyên viết. Status số 1 "Người đàn ông mang đến hoa hồng chỉ để vui chứ không nên quá coi trọng....

Xem thêm