Trên đời này có ai không thích sống vui vẻ, hạnh phúc đâu chứ. Có ai lại thích suốt ngày ủ dột, buồn bã đâu. Vậy nên bạn đừng hỏi cái câu đại loại như "Sao cứ buồn mãi thế?" Bởi mình có thích đâu, là nó tự buồn ấy chứ.
Em thừa biết chả ai có thể yêu thương nổi một cô gái lúc nào cũng ủ rũ, buồn bã. Thường thì họ sẽ bị thích những cô gái vui vẻ, dễ thương. Em thì không có điều đó. Lầm lì, cứng đầu và lạnh lùng..
I'm a sad girl
I'm a mad girl
I'm a bad girl
Em nhớ có người từng nói với em, rằng em cười rất xinh, cảm giác những người xung quanh có thể vui lây. Lúc đó em chỉ cười trừ, tự nhủ sẽ cười thật nhiều....Nhưng càng lớn lên thì cảm xúc của em càng chai sạn thì phải. Nhiều thứ xảy ra không như ý khiến em chẳng thế cười nổi. Em cứ kệ thôi, vui thì cười, buồn thì khóc.
Nhiều người hỏi vì sao em buồn? Lúc đó em chỉ im lặng, không nói gì. Không phải em không biết vì sao mình buồn. Em chỉ cảm thấy nên giữ trong lòng, em không muốn làm phiền đến ai cả và em không muốn họ nhìn em với anh mắt thương hại, nói đúng hơn là em sợ ánh mắt thương hại của những người xung quanh, ghét cái cách mà họ phán xét về nỗi buồn của em:" Có mỗi tí chuyện mà cũng bày đặt buồn" "Buồn như mày thì tao buồn cả ngày"...Họ không hiểu em, mà em cũng không cần họ hiểu. Buồn là chuyện của em, em đủ lớn để tự giải quyết chuyện của mình..
Buồn vì hôm nay trời mưa thì có đáng để được gọi là buồn không? Buồn vì nhớ ra hình như hôm nay mình chưa cười thì có thể gọi là buồn không? Buồn vì hôm nay bắt gặp nụ cười của ai đó, nó đẹp lắm, nhưng không dành cho mình, đấy chắc được gọi là buồn rồi...
Tôi có một nỗi buồn thật đẹp....
Darknesss -
Nguồn thông tin được HOCHOIMOINGAY.com sưu tầm từ Internet