Trời bắt đầu se lạnh, báo hiệu một mùa đông đang tới. Em thích mùa đông lắm, thích cái cảm giác xuýt xoa vì lạnh. Thích được mặc những chiếc áo bông dày cộp và đi ăn những đồ ăn nóng ran người như bánh khoai chiên, ngô nướng, ốc xào... Và đặc biệt là được nắm chặt bởi bàn tay ấm áp của anh!
Chúng ta cũng trải qua mấy cái mùa đông bên nhau rồi đấy. Chả thế mà em lại thích mùa đông. Mùa để con người ta xích lại gần nhau hơn. Thế nhưng cuộc sống vốn chẳng dễ dàng gì và không phải muốn gì cũng được. Hôm nay nghe anh kể, Mẹ anh gọi về rồi. Ừ thì cũng đúng thôi. Vì anh đi mà không được sự cho phép của mẹ mà. Vì a rời xa gia đình đến một nơi xa sinh sống là vì em mà.Tất nhiên mẹ nào chả thương con và mẹ nào chẳng muốn gọi con về nhà để chăm sóc. Nhìn ánh mắt buồn rầu của anh em biết anh cũng buồn lắm. Anh cũng nhớ nhà nhớ gia đình mình lắm chứ. Thế nhưng anh thương em. Và anh không muốn xa em có phải không. Mình đã từng nghĩ về mùa đông này lại được ở bên nhau. Hai đứa cười hạnh phúc lắm. Thế nhưng có vẻ như bây giờ mọi chuyện đã khác rồi. Anh phải lựa chọn giữa lời của mẹ và bên em. Có phải anh khó xử lắm đúng không?
Nước mắt em tuôn trào hai má. Em buồn và anh cũng buồn nữa. Tình yêu của chúng ta đã có rất nhiều cản trở. Nhiều khi em thấy đó như một sự trêu chọc của số phận. Yêu nhau nhưng quá nhiều rào cản. Thế rồi anh lấy tay vuốt nhẹ má em. Lau đi giọt nước mắt ấy và ôm em vào lòng. "Anh sẽ không rời xa em đâu " câu nói ấy như luồng hơi ấm làm tan đi bao sợ hãi và buồn phiền trong em. Nhưng đằng sau ấy là một đống cảm xúc buồn tủi mà em không thể nào che giấu được. Làm sao em không biết anh đang nghĩ gì chứ. Anh cũng buồn lắm và anh cũng thương mẹ anh nữa. Em cũng không muốn làm anh khó xử, vì đơn giản em yêu anh... Em sẽ để anh lựa chọn. Dù rất buồn nhưng anh cứ đi đi. Mùa đông này sẽ là mùa xa nhau của chúng ta.....
Hiền Moon -
Nguồn thông tin được HOCHOIMOINGAY.com sưu tầm từ Internet