Hôm nay là ngày cuối tuần...Một ngày dài mưa dai dẳng không dứt...
Có những lúc suy nghĩ của chúng ta giống như một vòng tròn quay bỗng sững lại ở một thời điểm nào đó mà không quay tiếp...có thể dừng tại nơi có niềm vui hay một vài nỗi buồn không tên gọi...
Hôm nay cũng thế suy nghĩ bâng quơ rồi vô tình em dừng lại bên nỗi nhớ nhung, từng tha thiết từng mong đợi "Anh à, em nhớ anh"...Từng cố quên anh, cũng cố buông tay anh nhưng sao em lại nhớ lại mong đến nhường này...
Anh bất chợt xuất hiện trong tâm trí giống như cơn mưa bất chợt rơi rạng sáng nay vậy..vừa day dứt vừa nao lòng mãi không ngơi...
Có lẽ do em đè nén nỗi nhớ quá lâu ngày cho nên bây giờ nó mới bùng phát. Có lẽ do em chưa đủ dứt khoát để tiễn biệt mối tình giữa đôi ta..em vẫn tiếc vẫn do dự nhiều lắm, khi chia tay thật ra em chỉ bằng mặt chứ không bằng lòng anh ạ...
Lúc đó vì lòng tự trọng của em quá cao, thể diện của em quá lớn nên trước mặt anh em đã buông những lời lẽ không chân thật.. Em xin lỗi em xin lỗi...
Rồi sau ngày đó em đã dằn vặt bản thân mình...Vì sao em lại làm thế vì sao em lại trở thành kẻ buông tay trước tiên..và vì sao em lại nóng nảy để mất đi lí trí...anh có sai..nhưng sai lầm đó không đáng để em mất anh...Anh sai nhưng sao em không khéo để trách móc một cách dịu dàng...Em thật sự rất hối hận...
Đáng lẽ em nên bình tĩnh em nên kìm nén để nghe anh giải thích...Nghe tiếng lòng mình mách bảo còn hơn là làm theo lí trí...Thì có lẽ chúng ta vẫn còn tay nắm tay vẫn còn bên nhau tận bây giờ....Em sai rồi...
Hôm nay em nhớ anh, muốn viết một vài dòng rồi gửi đến cho anh mà sao không đủ can đảm...Cứ viết rồi xóa...viết rồi xóa. Em không biết đến khi nào dòng tin đó mới hoàn chỉnh để gửi đi...Mọi suy nghĩ bỗng trở nên phức tạp... Trong đầu em hiện ra hàng trăm những câu hỏi. Em phải nói với anh điều gì? Viết như thế này có được không? Liệu gửi xong anh có trả lời? Em cứ đòi hỏi mọi thứ phải hoàn hảo, nhưng không thể...Và tin nhắn em vẫn chưa thể gửi đi...
Giá mà gửi đi, tâm trạng sẽ nhẹ hơn một chút, suy nghĩ cũng bớt đi một phần...
Không đủ can đảm để gửi đi...nỗi nhớ vẫn lắng lại, suy nghĩ càng nhiều hơn..
Nuối tiếc một cuộc tình đã xa. Em tiếc cho mình... tiếc cho một cuộc tình...
Em sai rồi...Giờ đã quá trễ để quay lại nhưng em vẫn chỉ muốn nói rằng bây giờ "em rất nhớ anh"...
Linh Bí -
Nguồn thông tin được HOCHOIMOINGAY.com sưu tầm từ Internet