Nội dung
Là tôi đang nhớ em, cực kì nhớ em...

Nhiều lúc bận bịu, tôi nhìn vào khoảng không nào đó, cố tưởng tượng ra những khuôn mặt mà tôi từng biết, dù tôi có thích ai, có đang quen ai đi nữa, cả chục triệu lần, vẫn hiện lên hình ảnh em, trọn vẹn, đứng ở đó - nơi mà cả đời này chắc có lẽ tôi không tài nào chạm đến được.

Em, em biết tôi lại vừa làm gì không? Tôi lại dùng những kỉ niệm đẹp, những dòng em từng viết cho tôi trong quá khứ ra đày đọa mình nữa rồi. Thật đáng đời tôi.

Em, em nhớ tôi không? Cái thằng lăng nhăng nhưng đi đâu rồi cũng tìm lại em, nhiều lúc tưởng chừng đã buông tha cho em, ấy mà chỉ quằn quại được hai ba tháng lại nhấc máy mà gọi em, mà nói tôi nhớ em lắm, tôi nhớ em đến chết đi được, tôi còn yêu em nhiều lắm, tôi sai rồi, tôi sẽ thay đổi, tôi cần em lắm, cần nhiều lắm. Bao nhiêu lần tôi bật người dậy vào nửa đêm, cắn chặt môi, suýt nữa bản thân đã khóc nấc lên, bao nhiêu kỉ niệm và hình ảnh đẹp đẽ, em gói gọn trong vali và theo em bỏ đi mất, để lại cho tôi cái cảm giác này đây, gọi là "nhớ đến phát khóc".

Là tôi đang nhớ em cực kì nhớ em

 

À không, xin lỗi, là tôi lựa chọn bỏ đi, là tôi làm tổn thương em, là tôi, toàn bộ là tôi có lỗi, mà sao tôi không thể quên em? Tôi vẫn tưởng mình là người bỏ đi, tôi vẫn tưởng em luôn bị bỏ lại phía sau, tôi vẫn tưởng em chỉ có thể ở nơi đó, chẳng thể nào rời đi. Mà giờ tôi mới biết, ở hiện tại, là một mình tôi vùng vẫy kiêu ngạo trong vũng bùn, em ở cái vị trí cao hơn nhiều, hơn nhiều.

Em, nơi em đã lạnh chưa? Ồ tôi quên mất, Sài Gòn thì làm gì có mùa đông, chết tiệt! Không có mùa đông thì em đâu dễ chạnh lòng, không có mùa đông thì em đâu cần được ấm áp. Ở cái nơi thời tiết dưới 10 độ mỗi ngày thế này, quả thật là địa ngục với những con người có thói quen đào bới quá khứ lên mà hành hạ bản thân, như tôi. Có mang bao nhiêu áo, đắp chăn kĩ càng thế nào, vẫn lạnh đến run người. Nhớ em quá, thật sự nhớ kinh khủng, tôi thích cái cảm giác mỗi lần nói chuyện điện thoại với em, tôi có thể cảm thấy tai mình ấm dần lên sau mỗi câu nói của em, chúng ta đã cười đùa, chúng ta đã yêu thương, đã vui vẻ, đã mệt mỏi, đã giận dữ, đã trải qua bao nhiêu cung bậc cảm xúc chỉ vỏn vẹn qua cái điện thoại cầm tay.

Là tôi đang nhớ em cực kì nhớ em

Tôi có thói quen bắt em bỏ điện thoại, ở yên đấy, dù không nói câu gì cũng không được tắt máy, thói quen đó chỉ với em thôi. Em biết tại sao không? Vì nó cho tôi cảm giác rằng em luôn ở đây, có thế nào cũng ở đây, ngay bên cạnh. Tôi thích mỗi lúc ngủ dậy, ngái ngủ nói qua điện thoại "em còn ở đấy không C?" - em đây. Lạy chúa, tôi sống ít đi 10 năm cũng được, xin hãy để tôi ngày nào cũng được như thế.

Em, còn nhớ khuôn mặt tôi không? 1 năm 4 tháng 21 ngày, nào đâu dễ quên vậy em nhỉ? Nhiều lúc bận bịu, tôi nhìn vào khoảng không nào đó, cố tưởng tượng ra những khuôn mặt mà tôi từng biết, dù tôi có thích ai, có đang quen ai đi nữa, cả chục triệu lần, vẫn hiện lên hình ảnh em, trọn vẹn, đứng ở đó - nơi mà cả đời này chắc có lẽ tôi không tài nào chạm đến được. Em đã nhìn tôi cười, cười vì tôi ngu dại, cười vì tôi khờ lắm mới để mất một người như em, tôi không biết có phải em cười vì thế không, nhưng tôi nghĩ vậy. Người như tôi lấy cái quái gì ra để em tự hào chứ? Em nhỉ, hầu như tôi chẳng biết gì, chỉ biết làm tổn thương em là giỏi. Làm em buồn từ lần này sang lần khác mà chưa hề có ý định sẽ dừng lại. Vẫn những lời hứa hay thề thốt vô nghĩa, vẫn là sẽ thay đổi, vẫn là sẽ lớn, vẫn là sẽ không như thế nữa, nhưng tôi chưa bao giờ làm được.

Là tôi đang nhớ em cực kì nhớ em

Em, em nghĩ tôi đã bao giờ trưởng thành chưa? Em, dạo gần đây tôi hay nghĩ tới cái chuyện sẽ thôi nhớ em qua màn hình hay những dòng chữ như thế này, tôi sẽ giữ tình cảm của mình ở đó, rồi tôi tìm đường trở về Sài Gòn, tìm đích thân em, lỗ mãng ôm em vào lòng, nhận toàn bộ sai sót về mình, dù em có đẩy hay quẫy cuồng, tôi cũng sẽ không buông ra. Nghe như phim Hàn em nhỉ? Đừng bảo tôi sống ảo, thật sự tôi đã suy nghĩ về việc đó một cách nghiêm túc. Vì giờ tôi biết chẳng còn cái gì có thể làm em động lòng nữa được rồi. Em, tôi lại nghĩ tới việc sau này mình sẽ cưới em. Chỉ cần kiếm thật nhiều tiền, có quốc tịch và cướp em từ Việt Nam sang đây để cưới. Rất đơn giản. Mà biết đến bao giờ? Em có đợi được không? À không, là liệu tới lúc đó tôi đã đủ trưởng thành để thật sự nghiêm túc với em chưa?

Em, em biết tại sao tôi chưa bao giờ dám nặng lời với em không? Đừng bảo tôi không ghét em, sao lại không, ghét chứ, ghét kinh khủng, có ai bị người mình yêu đối xử tàn độc mà vẫn ráng đâm đầu quay lại đâu em? Như chúng ta vậy. Nhưng tôi đã nói rồi, tôi muốn những điều mà tôi với em từng làm, từng thuộc về nhau là những điều đẹp đẽ nhất, dù không còn nữa, cũng nhất định phải đẹp nhất, không được thua bất kì một cặp đôi nào khác.

Là tôi đang nhớ em cực kì nhớ em

 

Hay cũng có lẽ, là do tôi thương em quá rồi, thương hết cả phần tôi, tới mức thà tôi tự gồng gánh cõng toàn bộ áp lực, còn hơn để một ngày của em trở nên tồi tệ theo. Cả ngàn lần, bạn bè thấy tôi cứ quen từ người này sang người khác rồi cuối cùng cũng trở lại với em, ai cũng nghĩ em là kẻ nặng tình. Nhưng không. Là tôi đây này, có thử với biết bao người vẫn chẳng thể quên nỗi một người. Có thể từ bỏ cả chục người nhưng không thể nào thôi năn nỉ một người. Có thể lơ đễnh với năm, sáu người cũng chẳng thể nào kìm được khi biết em có chuyện. Vậy em nói thử xem, tại sao tôi vẫn có thể vất em ở lại mà theo đuổi những thứ mới lại hơn?

Em, em có hiểu tôi không? Làm ơn hãy nói cho tôi biết với. Chừng đó người, tôi không mặn mà với ai. Chừng đó người, tôi không sâu nặng với ai. Chừng đó người, có thế nào tôi cũng có cảm giác như chẳng ai bằng em. Tôi mải mê theo đuổi những hình tượng mới, tốt hơn. Nhưng giật mình nhìn sang em, vốn dĩ em đã quá hoàn hảo rồi. Là tôi không xứng với em, có bao nhiêu lần cũng là tôi không xứng với em. Tôi van em, chỉ cho tôi cách quên được em, chỉ cho tôi cách sống những ngày mà không còn em, chỉ cho tôi cách thôi cầm điện thoại và search những kết quả có tên em. Làm ơn chỉ cho tôi với.

Là tôi đang nhớ em cực kì nhớ em

Em, những câu này, tôi biết tôi chẳng còn tư cách gì để nói. Em đã nghe quá nhàm, quá quen thuộc, đến mức chẳng buồn muốn đọc. Em bảo với ai tôi cũng vậy, em chẳng có ngoại lệ gì cả. Ừ tôi cũng thấy thế, mà em ơi, vậy chứ sau bao nhiêu mối tình tôi đã trải qua, bao nhiêu người đấy tôi không muốn tìm về, mà cứ phải là em? Sao cứ phải là em? Tôi không hiểu. Sao tôi đã viết quá nhiều về em rồi, mà đến bây giờ những dòng này tôi viết vẫn là về em? Tại sao luôn phải là em? Sao không phải là một ai khác? Tôi vẫn không hiểu.

Em, tôi gọi em là tình đầu thứ hai. Không phải người tôi yêu đầu tiên, mà ở quá khứ cho đến hiện tại, trong bao nhiêu mối tình mà đứa con nít lông bông này trải qua, em là người tôi yêu nhất. Là người luôn tuyệt vời, là người mà tôi đã tự hứa với bản thân, với bạn bè cả tỉ tỉ lần là sẽ không quay lại, sẽ không xin lỗi, sẽ không năn nỉ, sẽ không.. vv. Rồi cuối cùng cũng là chính tôi quay đầu, cũng là chính tôi đầu hàng với cái nỗi nhớ em, với cái thương cho em, với em. Từ đầu cũng là tôi luôn thua cuộc, đến cuối cùng vẫn không có gì thay đổi. Vẫn lại là tôi ngồi viết những dòng dành cho em khi em đang say ngủ, thôi thì cứ tự an ủi mình là ít nhất em cũng sẽ không bao giờ đọc được đi.

Em, quen em, tôi chưa bao giờ viết thế này. Cũng có, nhưng không thể nhiều như thế này. Em biết mà, lúc yêu em, những gì tôi viết chỉ để lấy lòng em, chỉ để em vui, em yên tâm, chỉ vì em bắt tôi viết, em so sánh với những gì tôi viết cho những đứa con gái khác nên tôi phải viết. Mà giờ đây, mỗi dòng, mỗi dòng tôi đang viết ở đây đây, là cái thứ cảm xúc nguyên vẹn nhất, chỉ tôi với tôi, không giả dối, không vụ lợi, không vì mục đích, không vì bắt ép, là muốn viết cho em, chỉ cho em. Tôi không cần danh tiếng, không cần đánh bóng bản thân, không cần ra vẻ, tôi không cần ai đọc, không cần ai biết, ai hiểu cho cái cảm xúc này của tôi. Chỉ với riêng em, em làm ơn hiểu đi có được không? Là tôi, đang nhớ em, cực kì nhớ em. Là không cần ai ngoài em, là có thế nào cũng không thể cảm thấy đủ đầy nếu không có em.

Em, em sâu đậm vậy làm sao bầu trời hết màu buồn?

Me JK -

Nguồn thông tin được HOCHOIMOINGAY.com sưu tầm từ Internet

Cùng chuyên mục

Đi xe SH mới là đẳng cấp

"Trên thế giới chẳng còn nước nào quan tâm đến xe hai bánh, nó chỉ được coi là phương tiện 'thể thao nguy hiểm'. Ở ta vẫn quan trọng hóa vấn đề, rằng nó thể hiện đẳng cấp của người đi, thật...

Xem thêm  

10 status ấn tượng trong tuần trên Facebook

'Già rồi hãy sống và làm những điều mình yêu thích, đơn giản vì mình không còn nhiều thời gian', Kỳ Duyên viết. Status số 1 "Người đàn ông mang đến hoa hồng chỉ để vui chứ không nên quá coi trọng....

Xem thêm