Có những người va vào cuộc đời nhau, để lại những nỗi đau chẳng biết đến tháng này nào mới lành lặn lại. Cũng có đôi vết thương rỉ máu, đóng cả thành vết sẹo thật dài. Nhưng tháng năm kỳ diệu vết sẹo nào mà không lành? Chỉ cần can đảm chịu đau thì sẹo dài đến mấy cũng xóa bằng sạch!
Miên man những gió của những ngày cuối năm quạnh quẽ. Những cửa hàng hoa vẫn đẹp mơn man đến lạ dù cho những bông hoa ấy chắc chỉ nở được đôi ba tuần.
Tớ vẫn tự nói mình là con gái, sẽ phải luôn mạnh mẽ, phải học cách chấp nhận cô đơn để tự mình vượt qua những dâu bể ở đời... Vậy mà cậu lại cứ bước vào cuộc đời tớ như thế, mang theo cả những sự quan tâm chẳng báo trước, rồi gieo vào tớ những sự ấm áp và hy vọng mà bản thân tớ quên rằng nếu dựa dẫm vào nó, ngày cậu ra đi, tớ sẽ phải tự chắp vá cho lỗ hổng trong tim lớn gấp đôi.
Có người nói muốn đợi tớ, nhưng tớ lại đưa lưng ra cho người ta để nhìn về bóng lưng của cậu. Kể ra, cuộc sống thật buồn cười nhỉ? Chúng ta cứ mải đứng đằng sau đối phương mà không (muốn) thử quay đầu nhìn lại phía sau mình lấy một lần. Biết đâu đó mới là câu trả lời mà ta muốn? Kỳ thực, không phải tớ không muốn tiếp nhận cơ hội đó, chỉ bởi nó không phải cậu - không phải là người tớ vẫn đợi nên tớ chẳng cách chi quay đầu. Biết đâu phía sau người đấy cũng là một cô gái khác nhỉ?
Rồi cứ thế, chúng ta xếp thành một hàng dài vô hình đợi nhau, chỉ biết bóng lưng kẻ phía trước, chỉ biết lặng lẽ đứng chờ. Có người rồi sẽ mỏi mệt mà bỏ hàng đi, có người lại cứ đứng mãi chờ người phía trước đi mất. Còn tớ? Tớ biết chọn điều gì? Tớ cũng không biết nữa, nhưng có lẽ tớ phải nói tạm biệt cậu thôi, bởi vì có vậy tớ mới cố gắng bắt đầu lại, và cậu sẽ mất đi người đã từng mong!
Có những người va vào cuộc đời nhau, để lại những nỗi đau chẳng biết đến tháng này nào mới lành lặn lại. Cũng có đôi vết thương rỉ máu, đóng cả thành vết sẹo thật dài. Nhưng tháng năm kỳ diệu vết sẹo nào mà không lành? Chỉ cần can đảm chịu đau thì sẹo dài đến mấy cũng xóa bằng sạch! Tớ tin rằng mình làm được, còn cậu, cậu sẽ nuối tiếc không?
Thực ra, một cô gái dù có yêu đến mấy cũng phải chừa cho mình một lối về. Đừng vì ai đó mà vứt bỏ những cảm xúc của bản thân, cũng đừng vì ai đó mà thôi hy vọng, hết niềm tin. Trên đời này, ngoài bố mẹ thì chỉ có mỗi chúng ta mới có thể tự làm điểm tựa tốt nhất cho mình. Học cách chấp nhận, học cách quên đi , học cách bắt đầu lại... những bài học mà chúng ta luôn phải dành cả đời mình để làm quen và học đi học lại, rồi từ đó mà trưởng thành. Không ai lớn lên mà chẳng vấp ngã, tình cảm cũng thế mà thôi...
Giở điện thoai ra, lật lại vô vàn tin nhắn cũ, đọc đến đâu, cười đến đấy rồi dứt khoát delete toàn bộ. Tớ vẫn thường thích đọc lại những tin nhắn cũ, chúng cứ như kiểu món ăn ưa thích của tinh thần, hễ buồn, hễ chán, hễ vấp ngã là lại lôi ra gặm nhấm để tin có người vẫn bên mình như thế. Đến bây giờ, tớ nhận ra chúng như món ăn đầy chất độc, giày vò người nghiện đến phế tận tâm can.
Nhưng mà hôm nay, thẳng tay xóa sạch, cậu biết nó gọi là gì không? Là quyết đoán! Tớ sẽ chằng còn nhớ những yêu thương ngày cũ nữa đâu, tạm biệt cậu – người tớ đã từng mong thật nhiều...
Bùi Nguyễn Hà Trang -
Nguồn thông tin được HOCHOIMOINGAY.com sưu tầm từ Internet