Hai mươi hai tuổi, em chứng kiến những đứa bạn của mình có người yêu và lần lượt bước lên xe hoa theo chồng về dinh, em dường như chạnh lòng và thầm ước mình được như họ và thầm trách anh, lí do tại sao ư! Anh phải biết điều đó chứ. Em cảm thấy em đang có tất cả nhưng nhìn lại em cũng chẳng có gì trong tay.
Dường như em đã sống trong cô đơn quá lâu, đến bây giờ nó đã trở thành một thói quen, em luôn tự mình làm tất cả mà không cần tới sự giúp đỡ của bất kì ai.Dù lắm lúc mệt mỏi khi mọi thứ đổ ập vào mình, em chẳng than chẳng trách, em chỉ lặng lẽ an ủi mình bằng những câu nói tích cực thôi..Em thích đi chùa lắm, anh có biết chùa một cột của sài gòn không, có nó đây.Em thường đến đó và tìm cho mình những giây phút bình yên.
Những buổi tối đi làm về em cô đơn một mình với chiếc xe từ công ty về phòng trọ, cái không khí sài gòn chen chúc đến ngộp thở, nhìn dòng người vội vã em cũng như họ nhưng họ khác em ở chỗ họ không đi một mình, sau họ là một ai đó đang nói cười vui vẻ, những bàn tay đan xe vào nhau.Anh biết không, Sài Gòn giờ lạnh lắm nên đi một mình lại càng lạnh thêm.
Em luôn hãnh diện khoe" tôi đang hẹn hò với cô đơn", nhưng cô đơn cũng vô tâm lắm anh, nó có biết em đang nghĩ gì đâu. Nhiều lần em cũng tự nói với bản thân rằng: mình sẽ gật đầu bởi lời tỏ tình của ai đó, ít ra thì mình cũng có người quan tâm chăm sóc, có người đưa đi rước về, giúp đỡ lúc mình mệt mỏi, vả lại họ cũng thích mình mà, rồi mình sẽ thích họ từ từ...
Tình cảm đối với em bây giờ như một cảm giác không có thực, nhiều người sẽ như em, chưa yêu mà đã sợ yêu. Em không thể ích kỷ chỉ biết bản thân mình. Em không biết tại sao em lại luôn là cái thùng để mọi người trút bầu tâm sự trong khi em cũng đang cần lắm một người ngồi nghe em nói đây. Em có ích kỉ quá không anh?
Làm con gái đến là khổ, đến tuổi là mẹ lại xoắn xuýt giục yêu giục cưới trong khi lúc còn đi học, yêu cũng phải dấu diếm không cho mẹ biết.. Cuộc sống này là cua em, là do em chọn lựa, em chẳng ế đâu chẳng qua là do em chọn cuộc sống độc thân thôi, em cũng sẽ không buồn đâu chẳng qua là cảm xúc nhất thời khi em mệt mỏi. Em sẽ tiếp tục đi trên con đường của riêng em, em sẽ vì tương lai của em và em sẽ đợi anh, người cuối cùng em yêu.
Bắp -
Nguồn thông tin được HOCHOIMOINGAY.com sưu tầm từ Internet