Chắc không nói ra thì anh cũng đã đủ hiểu... tình cảm chúng ta đến đây cũng đã sứt mẻ. Một con người có quá nhiều nghi ngờ trong em đáng lẽ không nên nhận lấy tình yêu trong sáng của anh, đơn giản bởi vì anh là người của xã hội, còn em là người của tự do và "thế giới ngầm", thế giới của riêng em, chỉ đơn giản có anh, có em và có niềm vui riêng của chúng ta, nhưng nhiêu đó chưa đủ với anh.
Anh muốn nữa dù anh đã có em, có bạn bè, có công việc, có gia đinh, em chẳng thể đáp ứng những sở thích của anh bởi vì đơn giản là em ghen và đau. Những cuộc trò chuyện miên man của anh với bất kì người con gái khác đều cho em cảm giác không yên tâm, không hề yên tâm chút nào vì trái tim em nhỏ lắm, không đủ để chứa đựng nỗi đau mà anh gây ra cho em.
Anh chẳng thể dành riêng cho em một thế giới riêng của hai ta, anh đối với em cũng như đối với bất kì cô gái nào khác, thì em việc gì phải tin yêu anh, em việc gì phải hy vọng rồi thất vọng hả anh?
Tháng tư đến, tháng sinh của em, tháng mà mùa mưa bắt đầu kéo về, là mùa mà những tâm hồn cô quạnh lạnh lẽo trong sương đêm, than thở, ũ rũ vì... tâm hồn con người lạnh lắm anh...
Em, đơn giản chỉ như đang chờ đợi sự sống kéo đến từ bất kì hướng nào, em không định hình được bên nào là con đường em sẽ phải bước đi nếu như cuộc sống tẻ nhạt này không có anh, không có nụ cười và những chiêu trò mà anh mang lại tiếng cười cho em... Một con người lãnh cảm, một con người vô thức với hiện tại, tất cả đều quá mông lung...
Bàn tay em lạnh lẽo lắm, hôm qua đó nó đã làm đau anh, hôm qua nó đã níu kéo hơi ấm từ anh, hôm qua nó đã lau giọt nước mắt lặng rơi, rồi nhận lại chỉ là tâm hồn vô cảm...
Ừ thì em biết không có em thì anh vẫn có thể sống tốt, và em cũng vậy, nhưng tất cả chỉ là dối lòng, bởi em không đủ can đảm để bước vào thêm một cánh cửa nào khác, bởi tổn thương trong em đã quá dài, quá đau, quá nặng... tưởng như chỉ có cái chết mới chấm dứt hết mọi thứ hiện hữu quanh đây...
Mỗi ngày trôi qua cuộc sống của em lại chẳng có thêm điều gì là mới mẻ, dù em đã tròn 26, dù công việc cứ đều đều lặp lại, dù em có ngồi viết thật dài và dày đặc những dòng tâm sự mà khó nói cho ai đó nghe, em chỉ biết viết và viết, tưởng tượng xem mình nên viết gì để giải tỏa hết nỗi buồn trong em mà thôi...
Anh chính xác là một cơn gió - phải - cơn gió làm mát tâm hồn của bất cứ ai, dịu ngọt, thanh thoát, nhưng anh đi cũng rất nhanh, đến nỗi em chẳng có thể nhớ và ươm lại được gì từ anh... Tại sao em lại vì một người con trai nữa làm tổn thương mình, đáng lẽ em phải rút ra bài học cho mình, mối tình 7 năm hay 3 năm thì có khác gì nhau nếu như chúng ta không thể làm cho nhau thêm hạnh phúc nào nữa hả anh?
Một ngày nào đó, em sẽ ra đi... Nhưng anh biết không, em muốn ra đi với tình yêu mà em dành trọn cho anh, chứ không phải là tình yêu đã tan vỡ với những trăn trở khó nói như bây giờ anh nhé! Hãy sống và yêu người con gái của anh, thật sự em mong anh hãy yêu và tôn trọng người con gái anh yêu, hãy chăm cho cô ấy từng chút một, hãy quan tâm cô ấy, cho cô ấy những điều cô ấy thích, và chiều chuộng cô ấy cho đến khi nào có thể anh nhé. Vì con gái như em cần lắm những vòng tay thật chặt, thật ấm, cần lắm những lời yêu thương ngọt ngào mà anh sẽ trao thật ân cần...
Sương Đêm
Nguồn thông tin được HOCHOIMOINGAY.com sưu tầm từ Internet