Bắt đầu hành trình rực lửa tuổi 20 trên những vòng xe đạp xanh
Rong ruổi đạp xe qua long an , Đồng Tháp, An Giang, Kiên Giang… rồi Rạch Giá, Cần Thơ, Hậu Giang, Trà Vinh, Bến Tre; tôi như ngập chìm trong hàng trăm dòng sông đan xen, hàng chục cánh đồng lúa xanh bát ngát. Không đi nhanh như xe máy hay xe đò, khi đi xe đạp tôi vẫn có thể thong dong nhìn ngắm trọn vẹn khung cảnh bên đường. Và tôi đã thấy, thấy những cánh đồng xanh không tận cùng, bầu trời cao và rộng bao la không có màu xám khói bụi, những đàn cò trắng sải cánh bay về phía xa, con trâu con bò thảnh thơi gặm cỏ hay cày bừa. Về Tràm Chim đồng tháp rừng tràm rậm rạp, an giang Tịnh Biên thốt nốt đầy đường, về kiên giang Hà Tiên là biển đảo núi đá đẹp vô cùng, về bến tre có vô tận ngọn dừa.
Tôi đã đứng giữa đồng lúa, để cho mùi cỏ nồng, mùi lá xanh ập vào mũi, để cho từng cơn gió quê mơn trớn làn da, để cho bên tai rì rào tiếng cây cối chạm nhau, cảm giác thư thái như hòa vào thiên nhiên. Tôi đã đạp xe qua con đường biên giới có hai hàng cây rũ như tranh vẽ. Tôi đã chèo xuồng trên con sông đầy sen hay lục bình, tay lướt chạm vào mặt nước nắm lên đài sen rồi chia nhau ăn. Tôi đã cùng đồng đội loạng choạng khiêng từng thân cây cau to nặng giữa rừng dừa để đến nỗi rơi tòm xuống mương. Tôi đã đắm mình trong sắc xám và mùi tanh của bùn sét khi đắp đường mà vẫn nở nụ cười… kể làm sao hết đây…? Và cuối cùng chỉ muốn hét lên rằng: “TÔI YÊU VIỆT NAM!!!”
Những vòng xe lăn bánh đến nơi cần sức trẻ dựng xây
Những con đường màu xanh tuổi trẻ
Những cánh đồng ngai ngái mùi rạ
Ở nơi miền Tây ấy, người ta sẽ không nhìn bạn bằng bộ dạng sạch tươm thơm phức của chiếc áo sơmi trắng hay đôi giày đen bóng lộn, sẽ không ai mê mẩn bạn vì số tiền bạn có trong túi hay chiếc đồng hồ bạn đang đeo trên tay, sẽ không ai ngưỡng mộ hay kính nể bạn vì những điều trong quá khứ hay hiện tại bạn đạt được đâu đó ở nơi văn minh kia. Nơi này, mọi người đều như nhau cả. Nơi này, mọi người chỉ nhìn vào điều bạn đang làm được mà thôi. Sẽ không có chỗ cho kẻ lười biếng cả trong Đoàn lẫn cuộc sống ngoài kia. Nếu muốn mình thật sự đồng hành với mọi người thì hãy xắn tay áo và ống quần lên rồi lao vào mà làm việc.
Ở nơi miền Tây ấy, con người ta thật dễ dàng cho đi thứ mình đang có hay sẽ có. Đó là cái gáo dừa vừa hì hục lột vỏ xong để làm tô cơm kỉ niệm, đó là trái dưa hấu vừa xẻ ra trong lúc khát khô cổ, đó là tấm chăn để dưới chân chuẩn bị cho tối lạnh… tất cả được cho đi khi vừa mới có trong tay. Có phải bởi lẽ nơi đây người ta đã có quá nhiều rồi nên khi cho đi một ít cũng không sao? Hay bởi người ta quá hiền lành để rồi khi được hỏi xin gì đó đều đồng ý? Không phải, làm gì có nhiều khi ai cũng thiếu như nhau, hiền lành đâu khi ta sẵn sàng đứng dậy bảo vệ chính mình và bạn bè. Đó đơn giản là tấm lòng nghĩ cho nhau của đồng đội. Trong hoàn cảnh khó khăn của Hành Trình thì ai cũng như ai, còn chia sẻ nhau được thì cứ chia đi, cớ sao phải đắn đo thiệt hơn?
Những trò chơi quen thuộc ấy ùa về khiến mỗi người đều phải bật cười
Ở nơi miền Tây ấy, luôn là những ánh mắt trẻ thơ long lanh ước mơ. Đi đến đâu, các em cũng đều hồn nhiên nhìn theo chúng tôi trong màu áo xanh tình nguyện. Ngày Hội Tương Lai với các gian hàng bác sĩ, giáo viên… hẳn đã giúp được rất nhiều em có thêm nghị lực để theo đuổi ước mơ của mình. Chúng tôi tự hào vì những gì mình đã cố gắng làm cho các em.
Ở nơi miền Tây ấy, có những nụ cười rực rỡ trong nắng mưa, có những bàn tay chai sạn khi cầm cuốc xẻng, có những muỗng cơm đút cho nhau, từng chai nước uống chung, từng viên kẹo chuyền nhau ngậm cùng, từng câu hát vực lên khí thế, từng chiếc khăn ướt đắp trán trong cơn sốt, có những cô gái mạnh mẽ, có những chàng trai đảm đang…
Trẻ con hồn nhiên
Rạng ngời và tràn ngập tiếng cười trong Ngày hội Tương Lai
Cảm ơn bàn tay lấm bẩn của Kỹ thuật để bao vòng xe vẫn bon bon dặm trường
Đến với miền Tây, một phần không nhỏ công việc chúng tôi phải làm chính là Công Trình Thanh Niên. Nghe tên hoành tráng thế đấy, nhưng đó cũng chỉ là những công việc bé nhỏ mà chúng tôi có thể làm được trong vô vàn việc làm mà người dân nơi đây phải làm hằng ngày. Chúng tôi đi từ những công việc đơn giản như cầm cuốc làm cỏ khuôn viên trường, vận chuyển đá, vỏ sò để làm đường, hỗ trợ xây cầu… đến khó khăn hơn như triệt phá cây xâm lấn, lợp lá xây nhà, đắp đê, vớt lục bình, đắp tali đường… công việc vô cùng đa dạng. Chúng tôi đã làm cho đến khi bàn tay chai sạn đi vì cầm cuốc, bả vai đau nhừ khi vận chuyển thân dừa, toàn thân lạnh run khi phải ở dưới nước cả buổi sáng vét bùn, vô vàn vết dằm, vết gai xước đâm vào chân vào tay khi nhổ gốc mai dương… Có một số ít công trình không biết có tồn tại đến khi chúng tôi quay lại hay không, nhưng cũng có những thành quả mà tin chắc rằng sẽ còn mãi nơi ấy để người dân vơi đi phần nào cuộc sống vốn đã quá khó khăn của mình. Chúng tôi đã luôn muốn mình phải làm nhiều nhiều hơn nữa.
Và trong những đêm nhàn rỗi hiếm hoi của hành trình, nhất là càng về những chặng cuối, khi mà mọi công việc được gác lại để chúng tôi dành riêng thời gian cho mình và cho ai đó. Đó là lúc tình đồng đội được thăng hoa, kỉ niệm được khắc ghi, quây quần bên nhau và điều đó khiến cho Hành Trình trở nên ngắn lại thật nhanh. Người thì “chiến đấu” với đống áo quần đã có nấm thu hoạch được, kẻ thì tranh thủ chạy đi copy hình của Truyền Thông, mấy đứa thì náo loạn rủ nhau “cưa cây”, anh thì đang kể câu chuyện của Hành Trình Xuyên Việt, chị thì cặm cụi ghi chép trong một cuốn sổ tay, vài đứa em đang nhỏ to tâm sự chuyện mình chuyện người, vài cặp đôi thì thầm chuyện trò trên chiếc võng đu đưa…
Những dòng lưu bút lưu lại kĩ niệm
Hậu cần cũng buồn vì không muốn rời xa, luôn muốn đem lại những bữa cơm ngon cho mọi người
Phút ngẫm nghĩ, luyến lưu những tháng ngày gắn bó
Trong những ngày cuối cùng ở Bến Tre, ở chùa Phước Tường, ở bò cạp vàng mọi người chuyền tay nhau vật kỉ niệm, viết cho nhau những dòng tâm sự cô đọng còn chưa nói. Lưu luyến. Làm sao ngôn từ có thể nói hết những điều chúng tôi đã trải qua cùng nhau, làm sao một người có thể nói hết tất cả? Nơi này còn lại gì nữa chăng?… Vẫn còn những ngày dài thật ngắn, còn đó những mối tình vừa được chắp cánh, những mối tình chớm nở cuối chặng đường, những câu chuyện còn chưa kể nhau nghe, những câu hát hừng hực khí thế Hành Trình, những lời nói khi trải lòng mà không bận tâm nhiều phút giây suy nghĩ, ai tốt hay không tốt với ta?
Vạn vật đều phải xuay vần, đổi dời, ngậm ngùi cho giờ phút chia xa
Những dấu chân tôi qua vẫn còn đó, tiếng cười thanh xuân vẫn như văng vẳng đâu đây
Cho dù vật đổi sao dời, những nụ cười vẫn thắp sáng trên môi đồng đội tôi
Mãi là đồng đội!
Nguồn thông tin được HOCHOIMOINGAY.com sưu tầm từ Internet