Bài do bạn Đàm Trọng Khương gửi về GocTamHon
Mười hai giờ khuya. Trời mưa tầm tã. Cơn mưa đầu mùa từ đâu trút xuống nơi làng quê nghèo làm ai đó chợt thấy se lạnh. Đèn bật lên. Nó giật mình thức giấc thấy cha và cô đang chạy tới chạy lui để che chắn cho nhà khỏi bị dột và cho đồ khỏi ướt. Dường như cuộc sống quá khó khăn khiến con người trở nên lo lắng hơn bao giờ hết. Đêm nào họ cũng trăn trở để rồi cuối cùng chợt nhận ra rằng mình hoàn toàn bất lực. Nó vội nhìn đồng hồ rồi quay sang ngủ tiếp, biết mình vừa mơ một giấc mơ về em và thầm mỉm cười. Sáng dậy, nó cố nhớ xem đêm qua mình đã mơ những gì nhưng bó tay. Đành hẹn gặp em khi khác vậy.
Chiều nay trời lại mưa. Tự nhiên nó nhớ em nên nhắn cho em một tin. Vẫn cách trả lời ngây thơ ấy và nó lại cười. Không hiểu sao mỗi khi ở bên em nó rất vui và cảm thấy như mình được trẻ lại. Chắc tại em còn giữ lại được nét ngây thơ, trong sáng của thời con nít hay đơn giản đó chỉ là cá tính của em nó không quan trọng. Nó hay gọi em là “bé” mặc dù em hơn nó đến bốn tuổi. Em chúc nó ăn cơm ngon miệng và nó chúc em đi xem phim vui vẻ. Thế là xong buổi chiều. Cuộc sống khó khăn giúp nó hiểu ra nhiều điều trong đó có cách làm sao để cho tâm hồn trở nên nhẹ nhàng, thanh thản hơn. Ở bên em nó cảm nhận được điều đó. Hy vọng mọi việc sẽ tốt đẹp.
Đêm nay nó lại mơ. Một giấc mơ kỳ lạ. Nó gọi một người phụ nữ lớn hơn nó chỉ vài tuổi bằng mẹ. Nó thương mẹ và mẹ cũng thương nó vô cùng. Mẹ lại chùa (nơi nó ở) chơi. Sau khi tụng xong một hồi kinh thì mẹ về. Trước khi về mẹ không quên dúi cho nó hai trăm ngàn, tiền để nó ăn học. Mẹ vừa bước về lẫn vào trong đám người thì thầy trụ trì liền đi theo và cũng cho mẹ tiền như những lần trước. Cảm ơn thầy nhiều lắm… Lần sau nó chạy lại thăm mẹ. Thấy mẹ buồn nó liền ngồi cạnh hỏi han. Nhìn gần mới thấy mẹ không trẻ như nó tưởng. Mặt mẹ tự nhiên hiện lên những vết nhăn rất sâu tưởng chừng như cụ bà tám mươi tuổi. Nó không tin vào mắt mình vì trước giờ mẹ nó luôn là người trẻ đẹp. Ngồi nghe mẹ kể chuyện ngày xưa về cuộc đời mình rồi nó tự nhiên khóc. Nó khóc như chưa từng được khóc. Nó vừa ôm mẹ vừa khóc nức nở như đứa trẻ lên ba. Nước mắt nó trào ra như không bao giờ cạn. Có bao nhiêu nỗi buồn phiền từ trước đến giờ là nó trút ra hết. Nó khóc vì thương cho số phận của mẹ và cũng khóc thương cho cuộc đời nó. Nó khóc nhưng lòng nó nhẹ nhàng, thanh thản như trút bỏ được hết bao nỗi buồn phiền từ trước đến giờ. Nó mừng vì ít ra trên thế gian này cũng còn có một người ngồi khóc chung với nó dù đó chỉ là một người mẹ trong giấc mơ của nó. Nó tự hứa với lòng rằng mình sẽ không làm mẹ thất vọng. Nó vẫn tin vào một tương lai tươi sáng đang chờ đợi nó phía trước. Nó thầm cảm ơn mẹ đã đến với nó lúc nó đang cô đơn nhất. Ở đó nó được khóc thỏa thích và cảm nhận được tình mẫu tử thiêng liêng biết chừng nào. Lần đầu tiên trong đời nó cảm nhận rằng mình thương một ai đó biết chừng nào dù người đó lúc đầu nhìn rất xa lạ. Nó tỉnh giấc và thầm nghĩ chắc không bao giờ nó được khóc như vậy lần thứ hai. Dường như cuộc sống quá khó khăn đã khiến tâm hồn nó chai lì không còn biết đến cảm xúc là gì nữa. Nó cũng cười nói vui vẻ, cũng thổn thức mỗi đêm. Nhưng còn lâu nó mới vui, còn lâu nó mới buồn. Nó thèm cái cảm giác được vui, được buồn theo đúng nghĩa của nó chứ không phải gượng gạo, ép buộc. Từng đêm nó ép mình phải buồn bằng cách nghe những bài nhạc thất tình bị người yêu phụ bỏ. Mắt nó cũng rưng rưng nhưng đó là do nó tự ép mình phải khóc. Nó muốn khóc nhiều lắm để trút bỏ hết những nỗi sầu thầm kín từ bấy lâu nay nhưng không khóc được. Cuộc sống đã dạy cho nó rằng mình không được phép yếu đuối mà phải đứng lên để đương đầu với nó. Cuộc sống cũng dạy cho nó rằng mình chỉ thật sự vui khi đạt được những gì mình muốn. Giờ trong tay nó không có gì thì làm sao mà vui được.
Chắc có lẽ nó đã sai. Vì ai đó đã từng nói: “Hạnh phúc là những điều rất bình thường đang hiện diện xung quanh mỗi chúng ta”. Nó biết là vậy nhưng không tài nào tìm được thứ hạnh phúc ấy. Cuộc sống đã khiến nó bị chai lì cảm xúc. Không buồn, không vui, không giận, không yêu, không ghét. Chắc nó thích hợp để đi tu. Nhưng bây giờ thì chưa được vì còn biết bao nhiêu điều nó chưa làm được. Còn biết bao nhiêu người đang kỳ vọng vào nó. Nó phải làm lại từ đầu thôi!
Đàm Trọng Khương – GocTamHon
Nguồn thông tin được HOCHOIMOINGAY.com sưu tầm từ Internet