Tôi chẳng thể yêu cầu em quên tôi vì em sẽ nói "Tại sao lại phải quên?", nhưng tôi muốn em hãy ngừng nhớ tôi, ngừng quan tâm tôi, ngừng hỏi han tôi nếu tôi lại biến mất thêm một lần nữa. Vì tôi biết em đa cảm lắm, em cũng dễ tổn thương, cũng có những ngày chếnh choáng vì nhớ tôi.....
-Ừ, thì cứ như vậy đi nhưng mình đừng yêu nhau!
Đó là điều em nói sau khi em bảo em thích tôi. Em còn quá trẻ để nhận ra tình cảm là một thứ khó nắm bắt, không thể điều khiển hay em tự tin mình là con người lý trí. Nhưng em sai rồi, mọi thứ em làm mâu thuẫn với những gì em nói,rồi cứ thế em thương tôi tự lúc nào chính em cũng chẳng hay. Và tôi cũng không chắc tôi sẽ làm được như em nói? Có giới hạn nào cho yêu và thương đâu? Chẳng phải người ta luôn nói yêu thương sao? Vậy thì là yêu trước hay thương trước? Không quan trọng nữa, rồi thì mọi thứ sẽ chẳng được như em muốn đâu....!
Ngày đông tròng trành, trái tim của tôi cũng buốt giá, cái gì mà:"Mỗi ngày ta chỉ thêm một chút cảm xúc thôi mà!"... "Mình không yêu nhau, mình chỉ bị hấp dẫn bởi nhau"... tôi cảm thấy có chút hài hước với suy nghĩ trẻ con của em, chẳng phải tất cả chỉ là ngụy biện ư? Vì em sợ, em sợ một ngày nào đó sẽ yêu tôi. Vậy nên em cứ như thế đi, cứ làm tôi đau đớn với chữ thương em dành cho tôi, cứ mỉm cười như thể chẳng có gì? Cứ tiếp tục mang cái mặt nạ đó mỗi ngày, cứ tự nhủ em quan tâm vì em kính trọng tôi... Cứ làm những gì em muốn nhưng đừng tự làm trái tim mình đau bởi người đau hơn em là tôi.
Tôi chẳng thể yêu cầu em quên tôi vì em sẽ nói "Tại sao lại phải quên?", nhưng tôi muốn em hãy ngừng nhớ về tôi, ngừng quan tâm tôi, ngừng hỏi han tôi nếu tôi lại biến mất thêm một lần nữa. VÌ tôi biết em đa cảm lắm, em cũng dễ tổn thương, cũng có những ngày chếnh choáng vì nhớ tôi. Tôi biết sau cái ngày em nói câu ấy không lâu em nhận ra em đã bắt đầu yêu tôi. Chỉ là cái khoảng cách quá lớn giữa chúng ta khiến em không đủ can đảm vượt qua, tôi cũng thế. Nhưng tôi ghét em vì em đã không sống thật lòng mình, tôi càng ghét em hơn khi em khiến tôi phải đóng tròn vai một bà chị gái. Tôi mệt mỏi với vai diễn này rồi! Trái tim tôi cũng không thể chịu đựng hơn nữa, người ta không thể sống với việc mang mãi một cái mặc nạ được, giả vờ như không có gì khi mà trái tim luôn thổn thức.
Tôi biết em sẽ quên tôi nhanh thôi vì em là một thằng con trai rất lý trí, tôi cũng không muốn làm em buồn vì tôi thương em, thương với cái nghĩa của hai người yêu nhau. Bởi tình yêu tôi dành cho em nó đã trở thành tình thương, thương em nên tôi không muốn khiến em phải khổ sở để che giấu cảm xúc của mình càng không muốn làm em tổn thương, thương em đủ nhiều để tôi rời bỏ em dù trái tim tôi sẽ một lần nữa vỡ vụn và tôi không chắc mình sẽ có thể yêu một ai đó khác khi mà em luôn chiếm trọn trái tim tôi.
Ngày em đi tôi đã ước em đừng trả lời tin nhắn của tôi, ước sao tôi bớt yêu thương em một chút, ước sao cách khoảng cách mười một giờ bay sẽ khiến tôi thôi nghĩ về em. Và tôi biết mình chẳng thể quên em vì bất cứ lý do nào cả. Dù cái khoảng cách mười một giờ bay về không gian và khoảng thời gian xa nhau đủ lâu để bất kì đứa con gái nào cũng phải e ngại để rồi buông tay.
Nhưng tôi không phải là một trong số đó. Tôi bỗng thấy ghét bản thân vì sự khác biệt ấy, ghét cả cái cách em đều đặn gọi điện cho tôi mỗi tuần, ghét em không để mặc tôi biến mất, ghét em cứ xoa dịu nỗi đau của tôi bằng nụ cười ấm áp của em. Để mỗi lần tôi cố gạt chính mình là tôi chẳng còn nghĩ về em nữa tôi đều thất bại. Tôi cũng cố nhủ lòng là với em tôi chỉ như một người chị không hơn nhưng nó chỉ khiến cái sự kiêu ngạo của tôi thêm bộc phát, nó càng khiến tôi không thể nghĩ như vậy khi em luôn ám chỉ về tôi trong những cái status.
Tôi biết mình yêu em đến nhường nào, tôi biết chỉ cần em nói "Đợi em nhé!" tôi sẽ không một phút chần chừ mà đồng ý ngay. Dù ngày em về còn xa, rất xa, đến cả em cũng không tin chắc mình làm được.
Nhưng tôi phải rời xa em thôi, không phải để ngừng yêu em mà để em không còn bận tâm vì tôi nữa, để thói quen mỗi ngày của em không còn sự có mặt của tôi. Rồi thời gian sẽ làm mọi thứ trở về như lúc ban đầu...lúc em chưa gặp tôi! Để trái tim tôi thôi thổn thức... đặt em vào một góc nào đó sâu thẳm trong tim, nơi đó em là của riêng mình tôi!
Hoa Anh Túc -
Nguồn thông tin được HOCHOIMOINGAY.com sưu tầm từ Internet