Nội dung

Nếu bạn cảm thấy đau lòng đến mức không gì tả được, thì bạn vẫn cứ hãy vui lên, dù thế nào đi nữa, đau, hụt hẫng... vẫn là một dạng cảm xúc, sợ nhất là khi con người ta dù trong bất kỳ trường hợp nào, hoàn cảnh nào, đều không có cảm xúc gì...

Con người có rất nhiều dạng cảm xúc khác nhau: vui, buồn, đau, thương xót, nuối tiếc, đắng, xót xa, tổn thương, yêu, nhớ, bla bla.... Tất cả những dạng trên, đều là cảm xúc, mà cảm xúc thì có thể thay đổi. Có thể hôm nay bạn thất tình, bạn đau lòng, bạn bị phản bội, cảm giác nghẹt thở, cảm xúc như ứ đọng nghẹn lại trong cổ họng chỉ chực trào ra... Thì xin chúc mừng bạn, bạn vẫn còn cảm xúc, ít nhất, chưa phải là vô cảm.

Đừng ghét bỏ cảm xúc chỉ vì nó khiến bạn tổn thương

Dù bạn đang ở trong bất kỳ dạng cảm xúc nào, thì nó đều có thể thay đổi, hôm nay bạn buồn, không có nghĩa là ngày mai bạn sẽ buồn, nhưng càng không có nghĩa là ngày mai bạn hết buồn, vậy đấy. Hôm nay bạn thất tình, bạn đau lòng, nhưng tháng sau, hoặc một năm sau, hoặc vài năm sau, bạn sẽ nguôi ngoa dần thôi, thời gian xóa nhòa mọi thứ, thay vào đó là những cảm xúc khác đan xen trong cuộc sống của bạn. Vì thế, nếu có đau buồn, có hụt hẫng, có chán nản, thì hãy gặm nhấm chính cảm xúc của mình đi, nghe thì thật buồn cười có phải không, nhưng mà, cảm xúc dù tốt hay không tốt, dù tích cực hay tiêu cực, thì nó vẫn là cảm xúc cơ mà. Bạn muốn là một người cảm nhận được cảm xúc, hay vô cảm với mọi thứ. Tôi thà rằng nhớ thương, đơn phương một người, còn hơn không có cảm giác với bất cứ ai.

Khi bạn đã qua tuổi 20, là cái tuổi bạn có nhiều cảm xúc nhất, người ta hay nói: ẩm ương như gái mới lớn, cũng đúng, nhưng đấy chỉ mới dừng lại ở vui buồn lẫn lộn, giận hờn vu vơ mà thôi. Còn khi bạn đã qua tuổi 20, bạn đã phần nào cảm nhận được khá nhiều dạng cảm xúc khác nhau, vui có, đương nhiên rồi, buồn cũng có, cái tuổi đang đi học, hoặc chuẩn bị đi làm, hoặc đang đi làm, là cái tuổi trăn trở nhất. Cái tuổi yêu đương chập chờn, hôm trước cứ ngỡ đang yêu say đắm thắm thiết lắm lắm rồi, cứ ngỡ ra trường là lấy nhau luôn được đấy, thế mà vài hôm sau đường ai nấy đi, cảm xúc vỡ òa, hụt hẫng vô cùng, rồi chỉ biết ngậm ngùi than thở "cuộc sống mà, chuyện đó có ai ngờ". Thế rồi buồn, chán, chợt nhận ra, thời gian yêu đương đã chiếm mất 1,2 năm sinh viên gì đấy, chợt nhận ra, người ta đi đây đi đó, người ta làm việc này việc kia, mình yêu đương rồi, chẳng làm được cái quái gì cả, bạn bè cũng ít, xã giao cũng ít, quay đi ngoảnh lại, sắp ra trường đến nơi rồi, ấy thế mà bao dự định dài hàng trăm mét chưa làm được lấy 1 dòng. Thế rồi suy nghĩ xem nên bắt đầu từ đâu nhỉ, ôi thôi cứ cái gì chưa đi, chưa biết thì đi tuốt cái đã, càng chơi, càng cảm thấy thời gian sao trôi nhanh thế, càng chơi, càng thấy không đủ. Và rồi đến một hôm, nhìn người ta có đôi có cặp, rồi chạnh lòng, lại tặc lưỡi, ôi cứ chơi đã, tự do có được bao lâu cơ chứ, sao phải nghĩ.

Đừng ghét bỏ cảm xúc chỉ vì nó khiến bạn tổn thương

Cái tuổi này sáng vui, chiều ngồi café một mình, tối lang thang phố phường cũng một mình thì quá là điều bình thường luôn, đôi lúc thèm nhớ thương ai đó, cơ mà chẳng có cảm xúc với ai, rồi ngẫm lại mới thấy, mọi cảm xúc đều rất đáng quý, dù là buồn vu vơ, hay đơn phương ai đó.

Đôi lúc lòng cảm giác cô độc đến lạ lùng, trống rỗng vô thức, không có gì muốn nghĩ đến, càng chẳng có gì để nhớ đến, chợt giật mình, cảm xúc của tôi, nó đi đâu cả rồi. Lại có đôi lúc, mệt mỏi chán chường vô độ, ấy thế mà, nước mắt không thể rơi, lại vỡ òa ra một điều, hóa ra khóc lóc không phải là điều gì ghê gớm, nó còn tốt đẹp hơn so với việc, nhức nhối trong lòng mà mắt vẫn ráo hoảnh, vậy đấy.

Trớ trêu ở chỗ, người ta chỉ mong mạnh mẽ như mình, chuyện gì cũng cười xòa, ôi bình thường ý mà; ôi dời, quá là điều bình thường luôn, vui lên đi, lạc quan đi nào, có ai ngờ rằng, mạnh mẽ quá đến nỗi ăn sâu vào tiềm thức rồi, thì đến nước mắt cũng không thể rơi cơ chứ. Cái gì cũng có cái giá của nó cả, "bây giờ thì trắng mắt ra rồi", cứ nghĩ, mạnh mẽ là tốt lắm đấy, hóa ra, nó chẳng tốt đẹp như lúc đầu bản thân vẫn nghĩ về nó.

Thi thoảng lại ngồi một mình hoài niệm về thời gian đã qua, có những điều tốt đẹp, và không mấy tốt đẹp hay ho gì, mọi thứ vẫn rõ mồn một trong đầu, ấy thế mà, không còn nhớ nổi cảm xúc lúc ấy của mình như thế nào nhỉ?, không tài nào cảm nhận được cảm xúc của những tháng ngày vui vẻ ấy.

Đừng ghét bỏ cảm xúc chỉ vì nó khiến bạn tổn thương

Thế mới biết, cảm xúc nó đáng quý biết nhường nào, vẫn còn cảm xúc, dù thế nào đi chăng nữa, hãy cứ cảm nhận đi, và cứ vui lên rằng "tôi vẫn đang tràn ngập cảm xúc".

Dù thế nào đi chăng nữa, cảm xúc dù là tiêu cực nhất vẫn là điều vô cùng đáng quý, chỉ là bạn vô tình không nhận ra điều tốt đẹp ở nó mà thôi.

Cứ cảm nhận cảm xúc mà bạn đang có thay vì hờ hững và lờ đi nó, đừng để đánh mất cảm xúc rồi, sẽ không dễ dàng tìm lại được như đánh mất tình yêu hay bỏ lỡ vài điều trong cuộc sống.

Hãy nhớ rằng, cảm xúc nó đáng quý lắm, đừng ghét bỏ nó chỉ vì nó khiến bạn tổn thương tại một thời điểm nào đó trong cuộc sống!

No4Go -

Nguồn thông tin được HOCHOIMOINGAY.com sưu tầm từ Internet

Cùng chuyên mục

Khi em làm vợ, và làm mẹ...

Đùng một cái một ngày em trở thành cô dâu, đừng một cái một ngày em từ cô gái còn mơn mởn tuổi xuân chỉ biết lượn lờ tụ tập cùng đám bạn ngoài...

Xem thêm  

Đi xe SH mới là đẳng cấp

"Trên thế giới chẳng còn nước nào quan tâm đến xe hai bánh, nó chỉ được coi là phương tiện 'thể thao nguy hiểm'. Ở ta vẫn quan trọng hóa vấn đề, rằng nó thể hiện đẳng cấp của người đi, thật...

Xem thêm  

10 status ấn tượng trong tuần trên Facebook

'Già rồi hãy sống và làm những điều mình yêu thích, đơn giản vì mình không còn nhiều thời gian', Kỳ Duyên viết. Status số 1 "Người đàn ông mang đến hoa hồng chỉ để vui chứ không nên quá coi trọng....

Xem thêm