Nội dung
Đi qua bao nhiêu thương nhớ mới quên được nhau?

Những con người trót đi ngang qua nhau rồi để lại biết bao nhiêu là thương nhớ, mà có lẽ suốt cuộc đời này ta không thể nào quên đi được. Thế nhưng chữ "duyên" ấy lại không khiến ta đi được đến hết con đường. Ngay từ đầu và cho đến tận những giây phút cuối cùng của sự chia ly chúng ta vẫn không phải là sự lựa chọn của nhau. Phải chăng đó là sự an bài của số phận?

Tiếng còi tàu vang lên giục giã, những hành khách cuối cùng đang vội vàng cất bước lên chuyến tàu muộn trong đêm. Giây phút chia ly tới gần, cô bấu chặt vào áo anh, đôi chân nặng nề và ngập ngừng không muốn bước.

- "Có lẽ đây là lần chia tay nhau cuối cùng anh à, rồi sau này em không biết chúng ta có thể gặp nhau nữa hay không, và nếu như có ngày đó thì chúng ta sẽ như thế nào. Anh có quên em không? Có còn nghĩ đến em nữa không?..."

Anh vuốt mái tóc, hôn nhẹ lên trán và nói cô đừng buồn, mọi chuyện rồi sẽ qua, ai cũng sẽ có niềm vui mới. Cô gượng cười cố tỏ ra mạnh mẽ mà nước mắt tuôn trào.

Đi qua bao nhiêu thương nhớ mới quên được nhau

Rồi ngày mai, cô sẽ trở về với cuộc sống của mình, trả lại anh những ngày tháng tự do và hoài bão mà anh đang ấp ủ. Chưa bao giờ trong cô, cảm giác chia ly lại rõ rệt và yếu đuối, cô không thể kìm nén nổi cảm xúc của mình và bối rối không biết phải trải qua như thế nào. Nhiều năm qua những lần anh gặp cô rồi anh đi, mọi thứ cứ nhẹ nhàng và bình thản. Suốt những năm dài ấy anh và cô cứ trôi về hai phương trời ngày càng xa cách chứ chưa bao giờ có cơ hội được ở gần nhau đến thế này. Mọi thứ khi còn chưa kịp bắt đầu đã phải vội vàng kết thúc.

Thấy anh những ngày tháng miệt mài và mệt mỏi cô thương anh vô cùng. Cô nén nhìn khi anh đang ngủ gục, ngón tay khẽ chạm lên khuôn mặt, bờ môi, đôi mắt anh để cảm thận anh thật gần cô hơn nữa. Sợ rằng ngày mai khi mọi thứ đổi khác cô sẽ không thể nhớ nổi mình đã vượt qua một chặng đường dài với biết bao nhiêu nỗi nhớ nhung và đợi chờ để chỉ là được ở gần và nhìn anh trong giây lát. Cô lặng lẽ, nén hơi thở dài và ngắm anh ngủ yên lành.

Đi qua bao nhiêu thương nhớ mới quên được nhau

Ảnh:jeithepeterpan.tumblr

-"Ước gì em cứ được ở bên anh thật gần thế này, cho quên hết đi những ngày tháng xa cách dài vô tận"...

Cô biết anh giờ đây vẫn sống lý trí và kiên cường. Nhưng chiếc bóng đó quá lớn đến mức cô không thể nào chạm tay vào được nỗi cô đơn của anh. Cô chỉ có thể đứng từ xa dõi theo, bước theo anh từng bước chân thật chậm, thật nhẹ nhàng để không làm cản trở con đường phía trước. Anh nói anh không muốn làm cô buồn, anh không biết phải bù đắp cho cô thế nào. Cô đâu muốn anh phải bận tâm đến những điều đó. Tình cảm của cô xuất phát từ trái tim, cô tha thiết mong nó cũng chạm được đến anh và có thể khiến anh ấm áp.

Cô chấp nhận sự im lặng, chấp nhận sự vô tình khi đôi mắt của cô cứ đơn phương hướng về anh khôn nguôi. Tự nhủ rằng đây là lần đầu tiên và cũng là cuối cùng cô đủ can đảm để chạy theo tìm anh một lần. Rồi sau này, khi mỗi người có một cuộc sống riêng, có lẽ anh sẽ quên cô thật nhanh để rồi thay vào đó là những điều anh thật sự quan tâm và lo lắng. Muốn được nắm tay anh và ôm anh lần cuối. Muốn được nghe anh nói thật nhiều. Muốn được hôn anh...

Đi qua bao nhiêu thương nhớ mới quên được nhau

assimpleasl0ve.tumblr

Cô chưa bao giờ tự hỏi tình cảm anh dành cho cô là gì, và giờ cô cũng không còn muốn biết. Cô tôn trọng sự quyết định của anh và luôn ủng hộ điều đó. Chỉ là cô không thể tiếp tục chờ đợi anh được nữa. Sự chờ đợi của cô sẽ là gánh nặng của anh, khiến anh ngột ngạt và không thể tiếp tục bước đi. Cô sẽ thôi không tập cho mình thói quen yêu thương và chờ đợi. Cô sẽ sống cho cô, lạc quan và hạnh phúc. Cô biết đó cũng là điều mà anh luôn mong muốn cô có được. tình yêu cô dành cho anh là sự dung dị và bình yên. Nên cho dù đến lúc phải dừng lại, cô vẫn thấy nó đẹp đẽ và không hề hối hận hay oán trách anh điều gì.

Những con người trót đi ngang qua đời nhau rồi để lại biết bao nhiêu là thương nhớ, mà có lẽ cả đời này ta không thể nào quên đi được. Chữ "duyên" ấy không thể khiến chúng ta đi được đến hết con đường. Cô và anh ngay từ đầu và cho đến tận giây phút này đều đã không phải là sự lựa chọn của nhau thì phải buông tay nhau thôi.

Đi qua bao nhiêu thương nhớ mới quên được nhau

Razzmatazzz

Buông tay yêu thương để không ai phải tổn thương thêm nữa. Buông tay để chắp cánh cho yêu thương đó sẽ đến nơi một vùng đất khác rộng lớn, bình yên và chất chứa yêu thương hơn. Cô sau này rồi sẽ cười, sẽ vui, sẽ ở bên ai đó mạnh mẽ và vững vàng. Còn anh, trên con đường phiêu du phía trước sẽ có lúc anh đứng lại và sẽ có lúc anh gặp được người yêu thương anh, dành cho anh nhiều hơn cô, bên anh cả những khi anh mệt mỏi và rã rời nhất, là nơi bến đỗ bình yên mỗi khi anh dừng bước.

Điều ước cuối cùng dành cho anh: "Hạnh phúc nhé. Em yêu anh."

Star NgaCoi -

Nguồn thông tin được HOCHOIMOINGAY.com sưu tầm từ Internet

Cùng chuyên mục

Thư gửi con rể tương lai!

Thư gửi con rể tương lai! Hoa nào đẹp mà không mau tàn con bé cũng thế, khi yêu con với tràn đầy xuân sắc nhưng làm mẹ thì lại khác, nó không thể chăm...

Xem thêm  

Đi xe SH mới là đẳng cấp

"Trên thế giới chẳng còn nước nào quan tâm đến xe hai bánh, nó chỉ được coi là phương tiện 'thể thao nguy hiểm'. Ở ta vẫn quan trọng hóa vấn đề, rằng nó thể hiện đẳng cấp của người đi, thật...

Xem thêm  

10 status ấn tượng trong tuần trên Facebook

'Già rồi hãy sống và làm những điều mình yêu thích, đơn giản vì mình không còn nhiều thời gian', Kỳ Duyên viết. Status số 1 "Người đàn ông mang đến hoa hồng chỉ để vui chứ không nên quá coi trọng....

Xem thêm