Những người thất bại trong cuộc sống hôn nhân là những người không nhận ra rằng, họ đã rất gần với sự thành công đúng vào lúc họ quyết định bỏ cuộc.
Em yêu cầu tôi nhớ lại cách tôi đã bế em vào phòng tân hôn trong ngày cưới của chúng tôi (Ảnh minh họa)
Khi tôi về đến nhà, vợ tôi đang dọn bữa tối. Tôi nắm lấy tay em và nói rằng, có chuyện này phải nói với cô ấy. Em ngồi xuống, không nói gì chỉ lặng lẽ ăn. Tôi nhìn thấy nỗi đau trong đôi mắt kia, dường như em cũng biết tôi định nói gì.
Quả thực lúc này tôi không biết phải mở miệng thế nào. Phải rất lâu tôi mới thốt lên được, tôi muốn ly hôn. Không quá ngạc nhiên, em chỉ hỏi nhỏ: “Tại sao?”.
Tôi tránh câu hỏi ấy, điều này đã làm em giận dữ. Em ném đôi đũa đi và hét vào mặt tôi: “Anh không xứng là đàn ông!”.
Đêm đó, chúng tôi đã không nói chuyện với nhau. Em muốn biết điều gì đang thực sự xảy ra với cuộc hôn nhân của chúng tôi. Nhưng thật khó để đưa ra câu trả lời thỏa đáng. Chẳng lẽ phải nói thẳng rằng trái tim tôi đã thuộc về người con gái khác và rằng tôi không yêu em nữa, tôi chỉ thương hại em mà thôi.
Tôi biết mình là người có lỗi nên trong đơn ly hôn, tôi viết rõ em sẽ sở hữu căn nhà, chiếc xe hơi cùng 30% cổ phần của công ty tôi. Em liếc nhìn và sau đó xé nó ra từng mảnh. Người phụ nữ đã gắn bó với tôi hơn 10 năm qua đột nhiên trở thành một người xa lạ. Cuối cùng, em cũng òa khóc, trái tim tôi cũng dằn vặt ghê gớm nhưng thực sự tôi yêu Jane – cô người tình bé bỏng của tôi rất nhiều.
Ngày hôm sau, tôi trở về nhà rất muộn và thấy em đang viết gì đó. Dù vẫn chưa ăn tối nhưng tôi không cảm thấy đói và đi thẳng vào phòng ngủ sau một ngày mệt mỏi đưa Jane đi chơi. Nửa đêm, có đôi khi tôi tỉnh dậy, vẫn thấy em ngồi ở bàn viết nhưng bây giờ với tôi, đó đâu phải là điều đáng quan tâm.
Sáng hôm sau, trong sự ngỡ ngàng của tôi, em đưa ra điều kiện ly hôn. Em không cần bất cứ thứ gì từ tôi, chỉ cần cần thông báo một tháng trước khi ly hôn và rằng, trong một tháng ấy, cả hai chúng tôi phải coi như không có chuyện gì xảy ra. Lý do rất đơn giản, con trai của chúng tôi sẽ có một kỳ thi quan trọng trong tháng tới và em không muốn con bị phân tâm bởi quyết định ly hôn của bố mẹ nó.
Ngoài ra, cũng trong một tháng ấy, em yêu cầu tôi nhớ lại cách tôi đã bế em vào phòng tân hôn trong ngày cưới của chúng tôi, rồi mỗi sáng lại bế em ra cửa phòng. Em đã khiến tôi vô cùng ngạc nhiên, có lẽ cú sốc lớn này khiến đầu óc em không còn tỉnh táo. Tuy nhiên, với những gì tôi gây ra cho em, điều này không hề khó và tất nhiên tôi đồng ý với những yêu cầu kỳ quặc ấy.
Kể từ khi tôi có ý định ly hôn, giữa chúng tôi đã không còn sự đụng chạm thể xác. Vì vậy ngày đầu tiên khi tôi thực hiện điều kiện của em, cả 2 chúng tôi đều rất ngượng ngùng. Con trai chạy theo hò reo thích thú làm cho tôi bỗng nhiên có chút gì đó đau đớn. Tôi bế em từ phòng ngủ ra phòng khách, đặt xuống cửa và em ra ngoài đợi xe buýt, còn tôi lái xe đến văn phòng. Thế là kết thúc ngày thứ nhất.
Vào ngày thứ hai, cả hai chúng tôi đã hành động tự nhiên hơn. Em dựa vào ngực tôi, tôi có thể ngửi được mùi hương từ áo khoác của em. Chợt nhận ra rằng, đã lâu tôi không còn thói quen nhìn ngắm người phụ nữ này. Có vẻ như em đã không còn trẻ nữa, những nếp nhăn trên khuôn mặt xuất hiện, mái tóc cũng đã xơ xác hơn xưa. Cuộc hôn nhân của chúng tôi đã lấy đi tuổi trẻ của em. Bỗng nhiên trong đầu tôi lóe lên câu hỏi: Tôi đã làm gì với em thế này?
Sang ngày thứ ba rồi ngày thứ tư, khi nhấc bổng em lên, tôi nhận thấy một cảm giác rất đỗi quen thuộc. Đây chính là người phụ nữ đã đi cùng tôi suốt 10 năm qua.
Vào ngày thứ năm và thứ sáu, tôi ngạc nhiên nhận ra rằng, sự thân thiết tưởng chừng ngủ quên từ lâu nay bỗng nhiên trở lại. Tôi đã không nói với Jane về điều này.
Cho đến một ngày, tôi thấy em thở dài vì mọi trang phục thường ngày dường như rộng hơn. Tôi giật mình thấy em đã gầy đi rất nhiều. Có lẽ em đã phải giấu kín rất nhiều đau đớn và cay đắng trong tim. “Bố à, đến giờ bế mẹ ra rồi kìa”, lời nói của con trai khiến tôi bừng tỉnh. Đối với nó, hình ảnh này đã trở thành một phần thiết yếu hàng ngày. Tôi ôm em trong vòng tay, bước từ phòng ngủ qua phòng khách rồi hành lang, tay em vòng qua cổ tôi nhẹ nhàng và tự nhiên. Tôi ôm em thật chặt, giống như nhiều năm về trước, trong ngày cưới của chúng tôi.
Vào ngày cuối cùng, nhìn em trong vòng tay của mình, tôi khó có thể cất bước. Con trai chúng tôi đã đến trường. Tôi lái xe đi, nhảy ra khỏi xe thật nhanh quên cả đóng cửa. Tôi sợ bất cứ sự chậm trễ nào đều sẽ làm thay đổi tâm trí vì tôi đã có quyết định của mình...
Tôi bước lên thềm, Jane ra mở cửa với nụ cười tươi rói nhưng tắt ngay sau đó khi tôi đã nói với cô ấy: “Xin lỗi em, Jane, anh không muốn ly hôn nữa”.
Jane nhìn tôi, đầy vẻ ngạc nhiên và sau đó, sờ trán tôi hỏi: “Anh có bị sốt không?”. Tôi gỡ tay cô ấy ra: “Xin lỗi, Jane, anh sẽ không ly dị. Anh nhận ra cuộc hôn nhân của anh trở nên nhàm chán có lẽ vì cô ấy và anh không đánh giá cao những chi tiết tưởng chừng vụn vặt trong cuộc sống hôn nhân chứ không phải vì không còn tình yêu. Bây giờ anh nhận ra rằng, anh đã đưa cô ấy bước vào cuộc đời anh thì có chết cũng phải chết cạnh anh”. Jane há hốc miệng khi nghe tôi nói và đột nhiên cô ấy cho tôi một cái tát như trời giáng rồi đóng sầm cửa lại và bật khóc.
Tôi xuống cầu thang và lái xe đi, trong lòng nhẹ bẫng. Đi qua tiệm hoa bên đường, tôi mua một bó thật đẹp về tặng vợ. Cô bán hàng hỏi tôi muốn viết gì trên bưu thiếp, tôi mỉm cười và viết: ”Anh sẽ bế em ra, vào mỗi buổi sáng, cho đến khi cái chết chia lìa”.
Tối hôm đó về đến nhà, với bó hoa trên tay và một nụ cười rạng rỡ đã rất lâu rồi bị quên lãng, tôi chạy lên cầu thang, mở cửa phòng và nhìn thấy em đang nằm đó. Tôi biết được sự thật khi đã quá muộn... thì ra, vợ tôi đã một mình chiến đấu với căn bệnh ung thư trong nhiều tháng qua, trong khi tôi quá bận rộn với Jane.
Em biết cuộc sống của mình không còn kéo dài bao lâu và cho đến ngày đó, ít nhất em muốn trong con mắt của con trai mình, tôi là một người cha tuyệt vời, một người chồng đầy lòng yêu thương.
Huyền Vũ
Nguồn thông tin được HOCHOIMOINGAY.com sưu tầm từ Internet