Tôi lặng lẽ ngồi xuống cạnh khung cửa sổ quen thuộc của quán cà phê nơi tôi vẫn thường lui tới mỗi khi tâm trạng bất ổn. Vẫn là latte, chút ngầy ngậy của sữa hoà lẫn vị đắng của cà phê, không quá ngọt cũng chẳng quá đắng. Tôi thích latte cũng không biết bắt đầu từ lúc nào, không có mở đầu và cũng chẳng có lúc kết. Chỉ biết mỗi khi uống xong ly cà phê yêu thích, tôi thấy lòng mình bình ổn lại biết bao. Riêng tôi cảm thấy đời và tình cũng giống như ly cà phê nửa ngọt nửa đắng ấy. Những hình ảnh được tạo ra trên bọt sữa chúng khiến tôi cảm thấy vui hơn, bởi người pha dường như cảm nhận được nét gì đó thấp thoáng đằng sau gương mặt luôn tươi cười của tôi. Phải chăng chính điều ấy đã khiến tôi thường lui tới nơi này, nơi tôi đã gặp Anh.
Những cơn mưa rào ngoài khung cửa, tiếng mưa như át đi tiếng nhạc du dương trong quán. Nước mắt tự dưng lăn dài, tôi vẫn cứ ngỡ như mới chỉ là ngày hôm qua. Ước gì lúc này tôi có thể đủ can đảm chạy ngay ra ngoài hoà mình với mưa, như thế thì đâu là mưa đâu là nước mắt sẽ chẳng ai nhận ra được. Nếu như là ngày ấy, có thể tôi sẽ mơ hồ mà chạy ngay ra trong vô thức. Nhưng ngày hôm qua đã xa lâu rồi, tôi hôm nay đã không còn là cô bé ngây dại mơ mộng trong thứ tình yêu của tuổi mới lớn. Đầy nhiệt huyết, đầy yêu thương nhưng cũng tràn đầy chua xót.
Tuổi 20 rất đẹp với so với nhiều lứa tuổi khác khi chập chững bước vào bài học đầu tiên của tình yêu. Lời yêu đầu tôi trao cho người con trai tôi vẫn nghĩ sẽ là định mệnh của đời mình, sẽ là người tôi đi theo suốt khoảng đời còn lại. Mọi người sẽ cho là quá sớm khi nhận định điều ấy vội vàng như thế. Nhưng chữ Ngờ vốn là không ai có thể đoán trước được còn gì, vậy thì khi ngập tràn trong yêu thương ai mà không tham lam nghĩ cho riêng mình về một tổ ấm. Với tôi lúc ấy, cũng chẳng khác biệt gì và hơn thế tôi còn dám khẳng định rằng với lứa tuổi ấy cũng đã quá đủ trưởng thành trong mọi suy nghĩ.
Hạnh phúc là khi tôi có thể san sẻ tất cả mọi việc trong cuộc sống của cả hai, buồn vui, giận hờn đều có người bên cạnh khi cần nhất. Hai cá thể nhưng chung một tâm hồn, còn gì hơn thế khi ta được là chính ta mà không phải bao bọc bởi một thứ mặt nạ nào được khoác lên. Được thể hiện cái tôi đúng lúc, được cảm thông, sẻ chia và đồng tình cũng như đưa ra những lời khuyên chân thành với những quyết định của bản thân. Với tôi cũng như với người con trai ấy, chúng tôi cảm thấy thật sự đã tìm thấy một nửa tâm hồn bị thất lạc. Thời gian thì cứ trôi qua, còn chúng tôi thì ngày một gắn chặt bên nhau hơn theo thời gian. Những tưởng mọi thứ sẽ êm đềm và Ngài ở trên cao thật sự đã quá ưu ái cho chúng tôi.
Và sự thật thì đời vốn chẳng phải quá công bằng như tôi đã tưởng, chữ Ngờ luôn xuất hiện không đúng lúc nhất, cũng như khiến người ta bàng hoàng nhất. Bởi người ta mới thường nói, con người ít khi nào được hoàn mỹ mọi thứ, sẽ được thì cũng sẽ mất. Cuộc sống công bằng khi người ta phải trải qua những niềm vui, nỗi buồn, nếm được đủ vị ngọt, đắng của tình và đời bằng cách này hay cách khác. Ừ thì tôi cũng chẳng ngoại lệ.
Thà rằng hãy cứ là giận dỗi, là sự chen ngang của những thứ tình ảo ảnh, thà rằng cứ là chia xa nhau một thời gian để cảm nhận ra sẽ là thuộc về nhau hay là phải xa nhau mãi mãi. Thà rằng hãy cho tôi một sự chọn lựa để mất đi người con trai ấy thế nào. Mất đi thứ tình yêu quý giá ấy sẽ đớn đau rất nhiều nhưng rồi cũng sẽ nguôi ngoai theo thời gian, nhưng ít ra để tôi biết người ấy vẫn còn tồn tại. Sẽ mỉm cười chúc nhau hạnh phúc nếu còn gặp lại, sẽ có lúc hoài niệm chợt kéo về cùng những mảng kí ức xa xưa nhưng cơn đau đã thôi không còn nhức nhói. Những trải nghiệm về mối tình đầu, vì mấy ai được vẹn tròn với tình cảm đầu đời tươi đẹp đó. Tôi ước rằng có thể nói lời chia tay một cách trọn vẹn nhất mà tôi có thể.
Hơn ba năm bên nhau, kỉ niệm là điều có thể giết chết một tâm hồn yếu ớt. Dường như xung quanh tôi lúc ấy, hình bóng người con trai ấy vẫn luôn hiện hữu, vẫn là những việc làm cùng nhau khi xưa, những con đường, góc phố vẫn cùng nhau đi qua, những quán xá thân quen cùng nhau lui tới. Tất cả, giờ đây chỉ còn mình tôi thực hiện, tôi đã trải qua một cách vô thức như thói quen vẫn cần được lặp lại mỗi ngày trong một khoảng thời gian không ngắn. Tôi sợ một ngày nào đó thói quen ấy sẽ phải thay đổi thì người ấy chắc sẽ buồn biết mấy. Nhưng tôi cũng biết, khi đó người ta nhìn tôi càng thấy buồn nhiều hơn. Chỉ là thời gian chưa thích hợp, mọi người vẫn luôn trân trọng thời gian vì nó là thứ không bao giờ có thể quay trở lại được. Một khi đã trôi qua thì chỉ còn lại là sự tiếc nuối cho những gì đã qua. Tôi đã luôn tiếc nuối và luôn mong có thể quay ngược trở lại. Để có thể yêu người con trai ấy nhiều hơn tôi có thể.
Hạnh phúc vẫn luôn bao quanh lấy tôi mỗi ngày, những người bên cạnh tôi luôn yêu thương tôi. Sự ấm áp, sự chở che luôn khiến trái tim tôi cảm thấy được sưởi ấm, và những khoảng trống cũng dần được lấp đầy. Chỉ là đôi khi, đôi khi có những nỗi nhớ vẫn vô tình quay trở lại, đôi khi kỉ niệm vẫn khiến tôi nhớ và vẫn trân trọng về một người đã khuất. Chỉ là đôi khi trong tiềm thức tôi tìm kiếm lại một chút về quá khứ xa xưa để cảm nhận lại hạnh phúc dở dang ngày ấy.
Mỗi người đều sẽ trải qua những thương đau của riêng mình, tôi biết nỗi đau ngày ấy của tôi cũng không phải là duy nhất. Đâu đó vẫn còn những người còn đáng thương và bất lực hơn thế. Nhưng rồi cũng sẽ qua, dù có tồi tệ đến thế nào theo tôi nghĩ hãy cố sống thật tốt, và cố tìm lại nụ cười cho cuộc sống của chính mình. Thì đó là món quà cuối cùng tôi có thể trao tặng cho người con trai ấy.
Cơn mưa vẫn đang rơi, nhưng nước mắt đã thôi không còn làm ướt mi. Tôi mỉm cười nhìn vào khoảng không phía trước và Anh đã xuất hiện. Anh bị ướt vì cơn mưa rào lớn ngoài kia nhưng không quên trao tôi cái nhìn ấm áp và nụ cười trìu mến. Vội nhè nhẹ đưa tay lên bụng, tôi thầm nghĩ chắc sẽ không còn thường xuyên được uống latte nữa rồi. Nhìn cốc latte với hình hai trái tim lồng vào nhau, tôi mỉm cười mãn nguyện. Chắc hẳn ở đâu đó, người con trai ấy cũng đang nhìn tôi và mỉm cười.
Tracy Nguyen -
Nguồn thông tin được HOCHOIMOINGAY.com sưu tầm từ Internet