Lẽ đời, yêu một người đã khó, tẩy sạch những vương vấn, luyến lưu về người đó còn khó hơn. Chỉ có chia tay là dễ. Lạc nhau là mất, thế thôi.
Em luôn thắc mắc về những mối tình ân nghĩa nặng sâu, đã yêu nhau dài lâu cớ sao người ta bỏ rơi ký ức về nhau nhanh đến thế? Cho đến ngày chính mình rơi vào vòng luẩn quẩn của nắm – buông – quên – nhớ, thì em mới thấu. Không ai dung túng cho người tự tay bóp chết hạnh phúc của mình được phép tồn tại quá lâu trong tâm trí mình đâu! Như ngã vào chuyện nhớ thương thì rất dễ, nhưng sẩy chân vào rồi mới biết hóa ra có những người phải mất đến gần cả cuộc đời để học cách buông tay gọn ghẽ với những thứ đã qua.
Nhưng từ bỏ không phải điều gì quá khó đâu anh. Một khi đã gom đủ tổn thương và đớn đau, thì buông rời người kia sẽ là chọn lựa tất yếu. Không ai cầm mãi được mũi dao cứa vào cổ mình ngày một sắc. Không ai muốn tự siết chặt sợi dây thòng lòng đã được người đó lồng sẵn từ ngày bắt đầu yêu!
Cuộc đời vốn không dư dả thanh xuân để chúng ta đau đáu về một người dưng, cũng như anh không đủ tình yêu để làm em hạnh phúc, cũng như em đã không còn đủ sáng suốt để cứ thếmê muội- thương anh! Em là gì giữa bộn bề cuộc sống của anh? Là người anh thương hay người thương anh đến nhói lòng, tim đứt khúc? Là người anh nhớ nhung hàng đêm hay người đợi anh đến xuân xanh cũng héo rũ? Là em bị tình yêu mù quáng che mắt, cản đường. Hay rốt cuộc, từ lúc bắt đầu, em chỉ là con rối khóc – cười mà sợi dây điều khiển vốn dĩ đã nằm trong tay anh?
Có những ngày, anh ạ, xúc cảm học cách biết chùng chình. Em đánh rơi đâu đó niềm hân hoan những chiều hò hẹn, đánh rơi cái ngượng ngùng đỏ mặt khi anh khẽ hôn lên má, đánh rơi cả việc thì thầm vào tai anh rất khẽ, rằng "anh là của em!"
Em đánh rơi hết những tháng ngày gần anh vào một nỗi chán chường không tên. Là những ngày giữa cái nắm tay có nhiều hơn một khoảng trống. Những ngày thấy lòng thiếu nắng, tình yêu chậm rãi như người giữa phố hãm ga khi trông thấy đèn vàng.
Và có những ngày, hình như hạnh phúc muốn nghỉ ngơi. Khi những thói quen cứ lặp đi lặp lại, khô khan đến ráo hoảnh. Yêu thương rơi vào ngõ cụt...Quanh quẩn, rối đường, vẫy vùng bao nhiêu cũng chỉ làm tình yêu ngược hướng. Thốt lên thì dễ, nhưng mấy ai đánh vần được hai chữ tình yêu. Nó chẳng thể giản đơn là câu chuyện một người chỉ nói yêu một người là sẽ ở cạnh nhau đến dài lâu. Chẳng có định mệnh nào dạy cho ta cách yêu một người mà không cần cố gắng. Tất cả đều thuộc về mình, và những hành xử vốn có của trái tim.
Nên, có lẽ em sẽ làm một người có ý thức chấp hành luật giao thông. Dù quanh em có biết bao nhiêu người gắng vít ga để lao qua trước khi đèn đỏ sáng. Đèn vàng đây, em sẽ hãm phanh để chuyến xe của chúng mình tạm dừng lại. Cố vượt lên, chỉ thêm tắc đường và gây cản trở. Nghĩ cho mình, và cũng là cho người khác nữa, đúng không anh?
Em là con chim khuyên, nép mình trên cỏ rối
mà tiếng hót đã ở lại trong bài ca của anh
Em là que diêm, nằm lặngtrong chiếc gạt tàn bằng sứ
mà ngọn lửa đã cháy sáng nơi đầu ngón tay anh
Em là con thuyền, úp mặt dưới rặng thông
mà biểnđã cùng anh xa vời vợi...
Lương Nhạn -
Nguồn thông tin được HOCHOIMOINGAY.com sưu tầm từ Internet