Có những lúc, muốn được trở về làm đứa trẻ của ngày ấy, vô lo, vô nghĩ, có thể cười giòn tan trước những thứ mình thích, càng có thể vô tư khóc òa lên nếu ai đó trêu mình, nếu mình té ngã, nếu bố mẹ lỡ tay vứt đi món đồ chơi mình yêu quý nhất trong lúc họ dọn nhà... Có một lần, bạn tôi từng hỏi: "Bây giờ, mày thích trưởng thành hơn hay thích được quay về làm đứa trẻ trong vòng tay gia đình?" Tôi đã suy nghĩ rất nhiều về câu hỏi ấy.
Rất lâu sau đó, tôi mới trả lời: "Tao muốn là một người trưởng thành, một người biết vươn lên, biết đứng dậy khi thất bại và biết vẽ ra kế hoạch cho cuộc đời của mình rồi biết cách thực hiện nó và thực hiện nó. Tao cảm thấy mãi được là một đứa bé vô tư được bố mẹ chăm sóc, che chở cũng rất thích, nhưng không tốt và rất ích kỉ. Chọn làm một đứa bé như vậy, tức là chỉ biết nghĩ cho bản thân mình, lấy lợi ích của mình đặt lên trên hết thảy. Thật sự rất ích kỉ".
Có những ngày cảm thấy rất mệt mỏi, chán ngán tất cả mà chả hiểu vì sao? Cảm xúc bỗng trở thành một tổ hợp phức tạp, không biết bản thân cần gì, muốn gì. Cảm thấy mình chỉ như đang tồn tại, tồn tại một cách khó khăn. Cộng thêm thời tiết gần đây ảm đạm quá, cái se lạnh kèm theo chút mưa quái gở khiến bầu trời lúc nào cũng mang một màu xám xịt, làm cho tâm trạng vốn đã tồi tệ nay càng trở nên thảm hại hơn.
Thời gian này, tôi vẫn đang xoay mòng trong cái mớ hỗn độn mang tên "tình trạng chung của sinh viên mới ra trường". Không có kinh nghiệm, chả nơi nào nhận, thất nghiệp, suốt ngày lang thang trên mấy diễn đàn tìm việc, vừa đi làm thêm vừa kiếm tiền mua laptop để đi học một khóa thực tế. Tự nhiên cảm nhận về một ngày chỉ là dài lê thê, mọi thứ lặp đi lặp lại nhàm chán đến phát ngán.
Có những khi, con người ta chỉ cần một cuộc sống giống như một chu trình, người ta cho đó là bình yên. Tôi cũng cần có một cuộc sống bình yên, nhưng không phải theo kiểu vận hành như vậy, vô định, không có phương hướng.
Tôi biết tôi chọn sai lối đi cho cuộc đời mình rồi, nhưng tôi còn trẻ, tuổi trẻ được phép mắc sai lầm, chỉ cần biết và cố gắng quẹo lại cho nó đi đúng đường là được. Cuộc đời là một hành trình, mà người điều khiển hành trình đó không ai khác chính là bản thân mình. Hành trình dài hay ngắn, sôi động hay tẻ nhạt, dài mãi vô tận khiến mình phải tò mò, luôn muốn khám phá hay chỉ là một đoạn ngắn vô vị làm mình phải dừng lại và chấp nhận ngay từ đầu... Tất cả, đều do mình lựa chọn!
Tôi đã đọc được ở đâu đó câu nói: "Điên là đặc quyền của tuổi trẻ!" Và tôi còn trẻ, tôi muốn được tự do "điên" theo cách riêng của mình. Tôi có quyền được tự quyết định cuộc đời mình, số phận mình dù là sai hay đúng. Tôi không mong muốn mình phải sống như một con chim đã bị nhốt trong lồng, ngày ngày bay qua bay lại nhìn tự do trước mặt mà không thể với tới hay chạm vào, còn thời gian thì cứ thế lặng lẽ trôi như đang cười đểu tôi, cho tôi thấy mình thật quá vô dụng. Làm những gì mình thích, ở tuổi của mình, trong hoàn cảnh của mình, với một mức độ phù hợp, đó mới là sống!
Tự nhiên cảm thấy giai điệu bài hát "Vì tôi còn sống" chưa bao giờ lại thấm đến như vậy:
"Cứ sai đi vì cuộc đời cho phép
Cứ yêu đi dù rằng mình ngu si
Ai lừa ai, ai hờn ai, ai giận ai, ai thù ai... cho qua đi
Cứ đam mê dù nhiều người cười chê
Và cứ vui lên vì ta không... cô đơn
Vì tôi còn sống.
Vì tôi còn hát lên.
Vì tôi còn viết lên bao điều trong lòng tôi.
..."
Có những lúc, muốn được trở về làm đứa trẻ của ngày ấy, vô lo, vô nghĩ, có thể cười giòn tan trước những thứ mình thích, càng có thể vô tư khóc òa lên nếu ai đó trêu mình, nếu mình té ngã, nếu bố mẹ lỡ tay vứt đi món đồ chơi mình yêu quý nhất trong lúc họ dọn nhà... Có một lần, bạn tôi từng hỏi: "Bây giờ, mày thích trưởng thành hơn hay thích được quay về làm đứa trẻ trong vòng tay gia đình?" Tôi đã suy nghĩ rất nhiều về câu hỏi ấy. Rất lâu sau đó, tôi mới trả lời: "Tao muốn là một người trưởng thành, một người biết vươn lên, biết đứng dậy khi thất bại và biết vẽ ra kế hoạch cho cuộc đời của mình rồi biết cách thực hiện nó và thực hiện nó. Tao cảm thấy mãi được là một đứa bé vô tư được bố mẹ chăm sóc, che chở cũng rất thích, nhưng không tốt và rất ích kỉ. Chọn làm một đứa bé như vậy, tức là chỉ biết nghĩ cho bản thân mình, lấy lợi ích của mình đặt lên trên hết thảy. Thật sự rất ích kỉ".
Tôi cho rằng, mỗi người sinh ra đều mang trên mình một sứ mệnh, nhưng dù cho đó là gì thì cũng không bao giờ có kiểu sứ mệnh mãi mãi được nằm trong vòng tay của bố mẹ, của người thân mà không cần lớn lên, "lớn" không chỉ về thể xác. Ai rồi cũng khác, ai rồi cũng phải trưởng thành hơn, bố mẹ theo thời gian cũng sẽ già đi và không thể bên mình mãi mãi được. Đời người là vô thường, không biết ngày mai sẽ ra sao. Cho nên, hãy mạnh mẽ lên, hãy biết cách tự mình vượt qua những khó khăn, và hãy để bố mẹ dẫn dắt khi còn có thể, dẫn dắt mình lớn lên chứ không phải mãi ở bên bảo vệ. Dù rằng, bố mẹ nuôi mình khôn lớn, không mong mình báo hiếu, nhưng đó là đạo làm con. Đừng để bố mẹ phải lo lắng cho mình nữa, và hãy từng bước, từng bước một bước ra cuộc đời đi, đấu tranh với nó đi, rồi sẽ thấy bố mẹ đã vất vả thế nào.
Cho nên, những khó khăn tôi đang vấp phải, không là gì so với những chuyện họ đã phải chịu đựng. Tôi, sẽ đứng lên nỗ lực vượt qua cho họ tự hào, cũng là cho chính bản thân tôi kinh nghiệm, thành công và là đòn bẩy giúp tôi tự tin đối mặt với những thử thách còn giăng đầy trong hành trình khám phá cuộc đời phía trước. Cùng cố lên!
Thu Hà Đỗ -
Nguồn thông tin được HOCHOIMOINGAY.com sưu tầm từ Internet