So bàn chân, đặt cùng một nhịp, kéo ô, khép áo và bước bình thản qua cơn mưa. Khi niềm tin hời hợt thì chắc hẳn là ngục tù, vì vậy nếu đã tự vấn hàng ngàn lần bản thân mình về nguyên cớ của sự vô tâm cùng cực, những lời hứa vòng vo mắc kẹt giữa tầng tầng lớp lớp, hay chỉ đơn giản là thèm lắm cảm giác đơn độc thì cứ tự bước đi, bước một mình thôi nhé.
Nếu đã từng bị ướt lạnh bởi một cơn mưa mùa hè, đem đi vào một ngày xanh nắng và trả lại giữa ngã ba đầy sương. Lúc ấy, cứ mãi thắc mắc ngờ nghệch vì những chuỗi ngày xa xôi ấy, khi mà chợt cay xè khóe mi, đã tự bao giờ hóa giông bão trong lòng, ngổn ngang chất đầy, đừng do dự hãy bắt một chuyến xe thật dài, đi thật xa và bình tâm suy nghĩ, đừng cố giãy giũa, chỉ làm xướt xác những vết thương đã đóng vẩy. Nhớ nhé, con gái, mọi thứ đều có giới hạn, đừng ngạo mạn tin rằng mình có đủ bản lĩnh, dù mạnh mẽ tới đâu thì cảm xúc chính là điểm yếu.
Ai bảo mạnh mẽ thì không cần chở che và chưa chắc gì cô đơn đã cần một bàn tay. Thấy đấy, luôn bị mắc kẹt trong những lựa chọn, nhưng duy chỉ một điều chưa bao giờ chọn, đó là chính mình.Lựa chọn bản thân chưa bao giờ là dễ dàng, đó có lẽ là cuộc chiến không khoan nhượng với người thấu hiểu mình nhất, dù ai thắng ai thua trong bạn đều bị tổn thương. Đó là cách đối mặt duy nhất con gái à, kéo chân mình ra khỏi câu chuyện cổ tích của mẹ, đừng khóc vì đây chính là hiện thức, đừng tự ngủ vùi nữa, đã đến lúc tự trang điểm cho tâm hồn rồi.
Con gái à, cứ tự cho mình quyền được ích kỉ được không, ngày nào đó khi quá mệt mỏi thì cứ buông tay nhé đừng quá quan tâm đến những bàn tán ngoài kia. Vốn dĩ đúng sai, đâu phải là tuyệt đối. Đừng đứng đợi ai ở bất kì đâu, cứ đi đi, đi rồi sẽ tới rồi cũng sẽ hiểu thôi mà
Nguyen Hai Anh -
Nguồn thông tin được HOCHOIMOINGAY.com sưu tầm từ Internet